10
Tôi buông Lý Nhị Ngưu ra, thằng bé đang sợ đến phát khóc, rồi nhặt mảnh vỏ kẹo dưới đất lên:
"Loại kẹo này, tôi nhớ là do chính Cố Lâm mang về đúng không?"
"Hồi đó Cố Vân với Cố Nguyệt còn khoe khắp làng, chỉ chia cho Lâm Kiều và bọn họ."
"Những người khác thì không viên nào."
"Hơn nữa, tối qua lúc ăn cơm, tôi đang giúp dì Lưu dọn đồ."
"Cố Lâm, mấy chuyện bẩn thỉu các người tự , còn định đổ lên đầu tôi sao?"
Dì Lý thấy hình không ổn, lập tức nổi đóa chất vấn: "Nhị Ngưu, thật đi! Rốt cuộc ai bảo con đưa nước!"
Nhị Ngưu run rẩy toàn thân, lí nhí trả lời:
"Là Cố, ấy bảo con đưa cho chị Hàn Mai."
"Nhưng con thật sự không biết trong nước có bỏ thuốc."
"Anh Cố con người, bảo nếu con không giúp ấy thì sẽ bắt con giao cho cảnh sát."
Đến nước này, chân tướng đã rõ ràng. Dì Lý lập tức lao vào xé áo đánh Cố Lâm và Lâm Kiều: "Hai đứa mất dạy này! Hại người còn lôi cả Nhị Ngưu nhà tao vào! Tưởng tao dễ tính nên bắt nạt sao!"
Mẹ Cố định ngăn cản lại bị dì Lý cào trầy mặt.
Cuối cùng, nhà họ Cố không còn chút mặt mũi nào.
Lâm Kiều bị hủy hoại danh dự, đành phải gả cho Cố Lâm. Nghe bố mẹ Lâm Kiều ban đầu định gả ta đi để lấy tiền sính lễ, Lâm Kiều nằng nặc không chịu, lấy cớ thi đại học.
Giờ đây, biết ta không chỉ trượt đại học mà còn mất cả danh tiết cho Cố Lâm, bố mẹ ta giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ.
Cố Lâm không muốn chịu trách nhiệm, Lâm Kiều dùng chuyện tố cáo để uy hiếp, buộc Cố Lâm đơn xin kết hôn.
Ngày cưới của họ diễn ra rất ầm ĩ khó coi. Mẹ Cố muốn ra oai với Lâm Kiều, Lâm Kiều không phải dạng chịu lép vế, liền tranh cãi quyết liệt ngay tại chỗ.
Những chuyện này, tôi không tận mắt chứng kiến.
Hôm họ cưới, bố mẹ đã tiễn tôi lên chuyến tàu đến trường đại học.
Đến ngôi trường mà tôi luôn hằng mơ ước trong hai kiếp, tôi vô cùng trân trọng từng khoảnh khắc tại đây.
Tôi dốc sức học tập, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để phát triển bản thân.
Sau này, nhân cơ hội từ phong trào cải cách mở cửa, tôi tham gia kinh doanh, nhanh chóng kiếm khoản tiền đầu tiên.
Công việc kinh doanh ngày càng phát đạt, tôi mua nhà trên thành phố rồi đưa cả gia đình lên sống cùng.
Bà nội không chịu rời quê, nhất quyết ở lại, tôi đành chỉ đưa bố mẹ lên thành phố định cư.
Mười năm sau, khi trở lại làng để lo tang lễ cho bà nội, tôi mới nghe về hình của Cố Lâm và Lâm Kiều.
Mẹ Cố sức khỏe yếu, mọi việc trong nhà đều đè nặng lên vai Lâm Kiều.
Lâm Kiều vốn nuông chiều, khi mang thai lại càng không chịu gì, liền sai bảo Cố Vân và Cố Nguyệt.
Trong một lần đun nước, hai đứa bé không giữ nồi, đã cả nồi nước sôi đổ xuống.
Cố Vân bị gãy tay, còn mặt Cố Nguyệt bị bỏng nặng.
Biết chuyện, Cố Lâm cãi nhau to với Lâm Kiều, thậm chí còn ra tay đánh ta.
Lâm Kiều vốn đã chịu hết nổi sự mỉa mai của mẹ Cố, bị kích , liền viết một lá đơn tố cáo khiến Cố Lâm bị khai trừ và buộc phải về quê.
Cố Lâm tính tự cao, không tìm công việc tốt, suốt ngày cãi nhau với Lâm Kiều.
Mẹ Cố qua đời trong sự đùn đẩy trách nhiệm của hai người, Cố Vân lẳng lặng rời nhà, còn Cố Nguyệt vì khuôn mặt bị hủy dung nên phải gả cho một người nghề đồ tể ở làng bên vừa mất vợ, và cắt đứt quan hệ với gia đình.
"Con xem, ngày xưa sống đàng hoàng không tốt sao?"
Một dì hàng xóm vừa kể chuyện vừa cảm thán: "Nghe gần đây còn bị chẩn đoán ung thư nữa."
Tôi nhẹ, đáp: "Ai mà biết chữ ngờ đâu ạ!"
Sau khi lo xong tang lễ cho bà nội, chuẩn bị rời đi thì Cố Lâm bất ngờ xuất hiện chặn tôi lại.
Tóc ta đã bạc trắng, trông già nua hẳn đi, ánh mắt lại rất phấn khích:
"Hàn Mai, Hàn Mai, em sống lại rồi đúng không?"
"Kiếp trước là sai. Kiếp này, kiếp này chúng ta hãy lại từ đầu."
"Lâm Kiều là con đàn bà hám danh lợi, sao so với em."
Vệ sĩ bên cạnh tôi ngăn Cố Lâm lại, tôi bịt mũi, tỏ vẻ chán ghét: "Ở đâu ra tên thần kinh này thế, cả người toàn là mùi hôi, tránh xa tôi ra!"
Cố Lâm đứng sững tại chỗ. Đây chính là câu cuối cùng kiếp trước ta để lại cho tôi.
Hồi đó, mỗi lần ta đến gần, ta đều tôi có mùi quê mùa, tỏ ra ghét bỏ.
Nhưng đó không phải là mùi từ cơ thể tôi, mà là mùi hôi thối từ tâm hồn mục nát của ta!
Tôi không bận tâm đến tiếng gào thét phẫn nộ của Cố Lâm. Nếu ta thật sự sống lại, thì tốt.
Trước khi c.h.ế.t vì bệnh tật, hãy để ta cảm nhận rõ ràng cái kết mà chính ta đáng phải nhận.
Chiếc xe lăn bánh, những khóm hoa nghênh xuân bên đường nở rộ.
Mùa xuân của tôi cũng vừa mới bắt đầu.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?