Được sống lại một đời, tôi đã nhiều điều như thế, sao có thể cam tâm để kết cục đời trước lặp lại?
Tôi nghiêng đầu Cố Lâm đang thần trí mơ hồ lao về phía tôi, ánh mắt dừng lại trên hòn đá bên cạnh Lâm Kiều.
Một luồng sức mạnh kỳ lạ dâng lên khắp cơ thể, ngay tại khoảnh khắc Cố Lâm vừa định chạm vào tôi, tôi dùng hết sức nhặt một hòn đá đập mạnh vào đầu Lâm Kiều.
09
Lúc Lâm Kiều ngã xuống, tôi tận dụng sức lực còn lại mà cố gắng bò dậy.
Cố Lâm lập tức nhào vào Lâm Kiều, bắt đầu xé rách quần áo của ta.
Lâm Kiều bị cú đập bất ngờ của tôi choáng váng. Đến khi hoàn hồn, ta vội vàng che chắn quần áo của mình: "Cố Lâm! Anh kỹ lại đi, tôi không phải Tô Hàn Mai! Buông tôi ra!"
Ban đầu, ta còn cố gắng đánh thức lý trí của Cố Lâm. Nhưng vì cả hai đã bỏ quá nhiều thuốc để diễn trọn vở kịch, Cố Lâm hoàn toàn mất kiểm soát.
Với sức mạnh tích lũy sau nhiều năm trong quân đội, Cố Lâm dễ dàng áp chế Lâm Kiều.
Lâm Kiều cuối cùng bắt đầu hoảng loạn. Cô ta khóc lóc, van xin Cố Lâm buông tha, thậm chí quay sang cầu cứu tôi: "Tô Hàn Mai, cứu tôi! Tôi biết sai rồi, xin , xin cứu tôi!"
Tôi ném hòn đá trong tay xuống đất. Gương mặt Lâm Kiều lóe lên chút vui mừng, vội vàng bò tới, định bắt chước tôi dùng đá đập ngất Cố Lâm.
Nhưng ngay khi tay ta sắp chạm vào hòn đá, Cố Lâm đã kéo mạnh ta trở lại, xé rách quần áo trên người ta.
Tôi quay lưng bước đi, không để ý đến tiếng hét thảm thiết và lời nguyền rủa phía sau. Tôi từng bước tiến về phía khác.
Tránh né đám đông, tôi trở về nhà ngâm mình trong bể nước.
Trước khi mất đi ý thức, tôi thoáng thấy mẹ tôi vứt nông cụ xuống, hoảng hốt chạy đến.
"Đừng gọi người đến..."
Dứt lời, tôi hoàn toàn ngất lịm đi.
__
Khi tỉnh lại, trước mặt tôi là ánh mắt lo lắng của bố mẹ.
"Hàn Mai, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."
Mẹ tôi sợ đến xanh mặt, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi gượng , áy náy : "Bố, mẹ. Con xin lỗi, hai người lo lắng rồi."
Mẹ lắc đầu, vuốt tóc tôi trấn an: "Lại là Cố Lâm với Lâm Kiều đúng không?"
Tôi chưa kịp trả lời, bố đã xen vào: "Cố Lâm và Lâm Kiều bị phát hiện tư trong rừng nhỏ. Nghe không có cách nào tách ra . Mà chỗ đó gần khu vực con việc, phải không Hàn Mai?"
Tôi gật đầu, kể lại toàn bộ sự việc cho bố mẹ nghe.
Nghe xong, mẹ ôm chặt tôi, xót xa : "Hai đứa súc sinh đó, sao lại không chịu buông tha cho Hàn Mai nhà tôi?"
Bố tôi với ánh mắt lo lắng: "Hàn Mai, chúng có thể đổ mọi chuyện lên đầu con. Hay con đi tránh ở nhà bà ngoại một thời gian. Chỗ để bố mẹ lo."
Tôi lắc đầu, kiên quyết : "Trốn không đâu. Nếu con đi, chẳng khác nào thừa nhận chuyện này là thật."
Quả nhiên, ngay lúc đó bên ngoài vang lên tiếng ồn ào: "Tô Hàn Mai! Ra đây cho tao!"
Tôi mặc đồ chỉnh tề, cùng bố mẹ ra trước cửa.
Trước mắt tôi là mẹ Cố, hiếm hoi lắm mới thấy bà ta xuất hiện, dẫn theo Cố Lâm và Lâm Kiều chắn trước nhà. Quanh đó còn rất nhiều dân làng đến xem.
"Tô Hàn Mai, con nhỏ tiện nhân này!" Vừa thấy tôi, mẹ Cố liền lớn tiếng mắng chửi: "Mày dám tính kế con trai tao à?"
Mẹ tôi vốn đang tức giận, nghe liền xông lên, túm lấy tóc bà ta mà tát mạnh hai cái: "Bà mắng ai tiện hả? Con trai bà xảy ra chuyện thì liên quan gì đến con tôi? Dám nữa tôi xé nát miệng bà!"
Cố Lâm định can ngăn bị bố tôi chặn lại.
Mẹ Cố sức yếu, Cố Lâm lại mới bị bỏ thuốc, sao đấu lại bố mẹ tôi.
Dân làng vội chạy lên hòa giải: "Có gì thì chuyện tử tế, cớ gì ầm lên ở đây?"
Cố Lâm căm hận tôi, lớn tiếng : "Tô Hàn Mai, dám hạ thuốc tôi với Lâm Kiều!"
Tôi lạnh, thản nhiên đáp trả: "Chứng cứ đâu?"
Cố Lâm kéo đứa trẻ bên nhà dì Lý ra, chỉ vào tôi hỏi: "Nhị Ngưu, em đi, có phải Tô Hàn Mai bảo em đem nước cho không?"
Lý Nhị Ngưu cẩn thận tôi, sau đó gật đầu: "Đúng , là chị ấy nhờ."
Cả đám đông lập tức xôn xao, hàng loạt ánh mắt nghi ngờ và khinh miệt đổ dồn về phía tôi.
Tôi nhạt, hỏi lại: "Nhị Ngưu, em là chị bảo em đưa nước. Vậy xem, chị đưa em cái gì để em đồng ý?"
Lý Nhị Ngưu mạnh miệng đáp: "Ở sườn đồi sau núi nhỏ, chị ấy cho em một viên kẹo, bảo chỉ là nước giải khát cho Cố và chị Lâm Kiều."
"Em không biết bên trong có thuốc người."
Tôi chằm chằm Nhị Ngưu, tiếp tục hỏi: "Viên kẹo nào? Lấy ra đây."
Cố Lâm vội : "Kẹo đã ăn hết rồi! Tô Hàn Mai, còn muốn chối à?"
Tôi túm lấy vai Nhị Ngưu, đột nhiên hạ giọng: "Nhị Ngưu, em ăn kẹo chắc chắn còn giữ vỏ kẹo, đúng không? Với lại, em địa điểm mà chưa thời gian. Là tối qua hay trưa hôm kia? Nhớ kỹ, trẻ con dối sẽ bị quái vật ăn thịt đấy nhé!"
Tôi một cái mặt quỷ, dọa Nhị Ngưu khóc òa, vội ném vỏ kẹo ra: "Chính là cái này. Là... là tối qua..."
Bạn thấy sao?