Mùa Xuân Của Hàn [...] – Chương 4

Thấy đông người, Cố Lâm cố tỏ vẻ bình tĩnh, lớn: "Giấy báo trúng tuyển nào chứ."

"Tôi thấy em thi trượt nên phát điên rồi thì có!"

Nhìn bộ mặt trơ trẽn của Cố Lâm, tôi không nhịn hét lên: "Anh mới điên!"

"Sao tôi lại không nhận giấy báo từ Vương? Là đã lấy nó từ người đưa thư!"

"Anh còn bảo dân làng là chồng tôi."

"Tôi khinh!"

"Chưa kết hôn mà bảo tôi là vợ , còn biết xấu hổ không?"

Nghe , đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán.

"Nói mới nhớ, Cố Lâm đúng là có lấy một bưu phẩm của Tô Hàn Mai từ người đưa thư."

"Nhưng chẳng phải đã đưa lại cho ấy rồi sao?"

"Chẳng lẽ là chưa đưa à?"

Thấy mọi người nghi ngờ, Lâm Kiều lập tức mang một phong bì ra, : "Là cái này, chỉ là bận quá nên quên đưa thôi."

Tôi vội giật lấy, khi mở ra, chỉ thấy một tờ giấy trắng.

Cố Lâm lập tức phản ứng, chế nhạo: "Em tưởng tôi không đưa à, một tờ giấy trắng có gì mà quý giá?"

"Rõ ràng là đã tráo đổi thứ bên trong!"

Tôi siết chặt tờ giấy, trừng mắt Cố Lâm.

Đúng lúc này, Cố Vân và Cố Nguyệt lao tới đẩy tôi ra, lớn:

"Nói bậy!"

"Chỉ là một tờ giấy trắng thôi."

"Chị có bằng chứng gì chứng minh tôi lấy giấy báo của chị không?"

Dân làng cũng đồng , khuyên nhủ:

"Đúng đó, Cố Vân và Cố Nguyệt là hai đứa trẻ thật thà nhất."

"Hàn Mai à, chuyện này chắc là hiểu lầm thôi."

Ngay cả bố mẹ tôi cũng lưỡng lự, bảo tôi nên rời đi.

Thấy , Cố Lâm càng thêm đắc ý, châm chọc:

"Tô Hàn Mai, sao em lại chê tôi đến mức không muốn lấy tôi ?"

"Muốn phượng hoàng bay xa à."

"Nhưng chim sẻ mãi chỉ là chim sẻ, không thành phượng hoàng đâu."

"Tôi khuyên em nên ngoan ngoãn chờ tôi đơn xin cưới, rồi lấy tôi đi."

"Tôi nghĩ người cần ngoan ngoãn khai thật phải là cậu!" Một giọng nghiêm nghị vang lên từ phía sau, thu hút sự ý của mọi người.

Mọi người quay lại, thấy một người đàn ông trung niên nghiêm nghị bước tới.

"Cô bé, lại gặp cháu rồi."

Tôi sững sờ Tống Bình Vọng, không ngờ ông lại xuất hiện vào lúc này.

Cố Lâm như bắt thóp của tôi, lập tức hét lên: "Tốt lắm! Tô Hàn Mai, tôi tại sao em đột nhiên không muốn cưới tôi nữa."

"Thì ra là em có người mới rồi."

"Người đàn ông này đủ tuổi bố em, em thật không biết xấu hổ à?"

Dân làng xung quanh cũng bàn tán:

"Đúng đó, người này là ai ?"

"Nói cũng đúng, sao tự dưng Hàn Mai lại không muốn kết hôn?"

"Chẳng lẽ thật sự phải lòng ông già này?"

"Không ngờ, bình thường ngoan ngoãn như thế."

Tôi không chịu nổi nữa, định ra tay tát Cố Lâm bị ta giữ chặt lại.

"Sao? Bị tôi trúng nên tức giận à?"

"Tô Hàn Mai, đừng quên là ông nội tôi đã cứu ông nội em."

"Hôn ước này đã định từ lâu, giờ muốn hủy là không thể!"

"Giấy báo trúng tuyển gì chứ, tôi thấy em đang nằm mơ thì có!"

"Em có giỏi thì để ông già này ra giấy báo trúng tuyển cho em đi!"

Vừa dứt lời, một giọng khác vang lên: "Câm miệng!"

"Cố Lâm, cậu có biết người trước mặt cậu là ai không?"

Nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt Cố Lâm lập tức biến đổi.

05

"Trung đội trưởng Lý, sao lại ở đây?"

Sắc mặt Lý Minh Kiệt trông rất thất vọng, tức giận : "Tôi ở đây gì, không bằng hỏi cậu đã gì?"

"Đây là Thủ trưởng Tống, nữ đồng chí này đã cứu Thủ trưởng Tống."

"Thủ trưởng Tống đặc biệt đến để cảm ơn."

"Kết quả vừa tới, cậu đã mở miệng vu khống, thật là mất mặt cả Trung đội 17 của chúng ta!"

Sắc mặt Cố Lâm lập tức trắng bệch, ánh mắt Tống Bình Vọng trở nên sợ hãi.

"Thủ trưởng Tống, xin lỗi."

"Tôi không biết đó là ngài..."

Không đợi Cố Lâm hết, Tống Bình Vọng lạnh lùng giơ tay ra hiệu, không cho ta cơ hội giải thích thêm, ông quay sang tôi, nhẹ giọng hỏi: "Cô bé, cháu có chắc là cậu ta đã lấy giấy báo trúng tuyển của cháu không?"

Tôi gật đầu, khẳng định: "Phải, chính là ta."

"Dựa vào việc ta và Lâm Kiều những ngày qua dây dưa không rõ ràng, cháu có lý do để nghi ngờ giấy báo trúng tuyển bị lấy đi đã đưa cho ta."

Nghe , Lâm Kiều hoảng loạn: "Tô Hàn Mai, bậy gì ?"

"Giấy báo trúng tuyển của tôi là do tôi tự thi mà có, sao lại thành của ?"

"Chẳng lẽ muốn dựa vào việc có Thủ trưởng ở đây để cưỡng ép cướp đoạt hay sao?"

"Kiều Kiều!" Cố Lâm lập tức quát lên: "Đừng bậy, Thủ trưởng Tống không phải người như ."

Anh ta về phía tôi, trong ánh mắt mang theo vài phần cầu xin: "Hàn Mai, Kiều Kiều không lừa em đâu."

"Giấy báo trúng tuyển đó thật sự là của ấy."

"Tôi biết em không muốn lấy tôi, em cũng không thể bịa chuyện như ."

"Cố Lâm, bớt vu khống tôi đi."

Tôi không d.a.o , lạnh lùng đáp: "Nếu không phải lấy của tôi, ta hãy mang giấy báo trúng tuyển ra, đối chiếu tên trên đó xem sao?"

"Hay là các người chột dạ, không dám ?"

Dân làng bắt đầu gật đầu, thì thầm bàn tán:

"Đúng đó."

"Rốt cuộc là của ai, đối chiếu tên một cái là rõ ngay."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...