Mùa Xuân Của Hàn [...] – Chương 3

Mà bên phía Cố Lâm và Lâm Kiều cũng chẳng dễ chịu gì.

Lâm Kiều là thanh niên trí thức điều về nông thôn. Ngay khi vừa xuống đây, ta đã cặp kè với Cố Lâm.

Những việc nặng nhọc, vì là nam nữ khác biệt, Cố Lâm không thể , nên luôn nhờ tôi thay.

Trước kia tôi tin lời Cố Lâm răm rắp, tưởng rằng ta chỉ muốn Lâm Kiều giúp dạy các em nhỏ của ta, nên lần nào cũng dốc sức việc.

Nhưng khi tỉnh ngộ, những việc đó tôi nhất quyết không nữa.

Thiếu đi sức lao của tôi, Lâm Kiều chỉ mấy hôm đã than mệt, cuối cùng Cố Lâm đành nghiến răng ra mặt giúp đỡ.

Nhưng tin đồn ngày càng lan rộng, mà Cố Lâm chỉ là về quê thăm nhà, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại đơn vị.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng ta vẫn tìm đến tôi.

"Hàn Mai, biết trước đây sai rồi."

"Nhưng giữa và Lâm Kiều thật sự không có gì cả. Cô ấy sắp thi đỗ đại học, rồi cũng sẽ rời đi thôi."

"Em xem, chúng  có thể có gì chứ?"

"Anh thật sự chỉ muốn ấy giúp dạy Tiểu Vân và Tiểu Nguyệt thôi."

"Em sau này cũng là chị dâu của bọn chúng, chẳng lẽ không thể nhường một chút sao?"

Tôi khó chịu đẩy ta ra, gằn từng chữ rõ: "Đừng có giở giọng thân thiết với tôi, tôi thà lấy heo, lấy chó cũng không lấy !"

Bị tôi đẩy ra, Cố Lâm tức đến mất lý trí, quát lên: "Tô Hàn Mai, loại phụ nữ thô lỗ như , sao có thể đỗ đại học!"

"Cô cứ chờ đó!"

Tôi chẳng buồn để ý, chỉ vội vã đi sang hướng khác.

Khi thấy bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây một lần nữa, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

May quá, vẫn còn kịp.

Kiếp trước khi đang việc, tôi cờ cứu một người đàn ông trung niên bị ngất xỉu ở đây.

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một việc nhỏ, nên khi ông ấy hỏi tên, tôi cũng thật thà ra rồi không để tâm nữa.

Nhưng sau này tôi mới biết, người đó tên là Tống Bình Vọng, một người rất có địa vị trong quân đội.

Cố Lâm sau khi biết tôi cứu ông ấy, đã lợi dụng ân này để tiến thân từng bước, cuối cùng leo lên chức vị rất cao.

Mà kiếp trước, ta nhiều lần sỉ nhục tôi không ra gì, còn vợ nhà người ta có gia thế vững vàng như thế nào, lại giấu nhẹm chuyện ân này đi.

Kiếp này tôi nhất định không để Cố Lâm lợi thêm lần nào nữa.

Nghĩ , tôi nhanh chóng một số biện pháp sơ cứu như kiếp trước.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông đã tỉnh lại.

"Cô bé, cảm ơn cháu đã cứu ."

"Có thể cho biết tên cháu không?"

Tôi hơi ngẩn người, sau đó mỉm đáp: "Cháu tên Tô Hàn Mai, chỉ là việc nhỏ thôi ạ."

"Cháu còn phải đi nữa, cháu đi trước nhé."

Không để Tống Bình Vọng hỏi thêm, tôi phất tay rồi vội vàng rời đi.

Tôi không định lợi dụng ông ấy gì, chỉ là không muốn để Cố Lâm dùng ân này để ép buộc ông ấy nữa.

Ông ấy là một quân nhân chính trực, một người tốt như không nên c.h.ế.t ở đây.

Giải quyết xong chuyện lớn này, lòng tôi nhẹ nhõm đi không ít.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Lâm hiếm khi an phận, ngay cả Lâm Kiều cũng không còn đến khoe khoang trước mặt tôi như trước.

Nhưng ngày qua ngày, giấy báo trúng tuyển vẫn chẳng thấy đâu.

Cuối cùng, Vương – người mà tôi hay hỏi thăm, cũng không nhịn : "Hàn Mai à, có khi là không đỗ rồi chăng?"

Tôi biết điều đó không thể nào, liền gấp gáp hỏi: "Chú Vương, có biết Lâm Kiều đã đỗ chưa?"

Chú Vương lắc đầu, : "Thì cũng chưa thấy, có người thấy con bé Lâm đó dọn đồ."

"Mọi người bảo ấy tuy không đỗ, người nhà lên đón về rồi."

Nghe , tôi lập tức nhận ra có điều bất thường.

Kiếp trước, Cố Lâm nhất quyết lấy giấy báo trúng tuyển của tôi đưa cho Lâm Kiều, vì gia đình Lâm Kiều không chịu đón ta trở về thành phố, trừ khi ta tự mình thi đỗ đại học.

Giờ sao có thể khác đi ?

Bất chợt, một khả năng lóe lên trong đầu, tôi liền hỏi tiếp: "Chú Vương, người đưa thư vừa mới đi đúng không?"

Thấy gật đầu, tôi chẳng kịp thêm, chạy vội về phía cổng làng.

Cuối cùng, tôi chặn người đưa thư đang chuẩn bị rời đi.

"Chào , cháu muốn hỏi có bưu phẩm nào gửi cho Tô Hàn Mai không?"

Người đưa thư suy nghĩ một lúc, rồi nghi ngờ hỏi lại: "Không phải đã có người nhận rồi sao?"

"Nói là chồng của Tô Hàn Mai mà."

"Chú còn hỏi người dân làng Đại Hà, ai cũng bảo đúng."

04

Trong chớp mắt, m.á.u nóng dồn lên, tôi cảm giác như mình sắp nghẹt thở.

Những uất ức từ kiếp trước dồn nén trong lòng, khiến tôi tức giận lao thẳng về phía nhà họ Cố.

Trên đường đi gặp không ít dân làng, ai chào tôi cũng chẳng đáp lại.

Tôi xông vào nhà họ Cố, ngay lập tức thấy Cố Lâm đang thân mật với Lâm Kiều.

Không kịp nghĩ ngợi, tôi tát mạnh một cái vào mặt Cố Lâm.

"Cố Lâm, giấy báo trúng tuyển của tôi đâu!"

Bị tôi tát đỏ mặt, Cố Lâm kinh ngạc, còn những dân làng đến xem chuyện gì cũng sững người.

"Tô Hàn Mai, em đang linh tinh cái gì ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...