Mùa Xuân Của Hàn [...] – Chương 1

Sau khi trượt kỳ thi đại học, tôi gả cho Cố Lâm và chăm lo cho ta suốt bốn mươi năm trời.

Thế sau khi ta qua đời, tôi lại bị cấm tham dự tang lễ, toàn bộ tài sản chia đôi, một nửa cho con cái, một nửa cho người con ta thầm bao năm. 

Phần còn lại dành cho tôi chỉ là một câu lạnh lùng: "Thư báo trúng tuyển bị lấy đi năm đó, tôi đã dùng bốn mươi năm để trả hết."

Hóa ra năm đó tôi không trượt, mà chính ta đã lấy trộm thư báo trúng tuyển của tôi chỉ để lấy lòng người con ta .

Tôi loạn tại tang lễ, tố cáo sự bất công suốt bốn mươi năm qua, lại bị con cái xa lánh.

"Bố và dì Lâm mới là một cặp trời sinh, mẹ chen vào hỏng chuyện tốt của họ."

"Nếu mẹ còn tiếp tục chuyện, đừng trách chúng con để mẹ ở quê tự sinh tự diệt!"

Tôi bị tức đến chết, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại năm tôi thi đại học.

Lúc này thư báo trúng tuyển vẫn đang trên đường đến, và cuộc đời tôi cũng chỉ vừa mới chỉ bắt đầu.

01

"Tô Hàn Mai, chúng ta sắp kết hôn rồi, em còn muốn chuyện gì nữa?"

Tiếng quát mắng quen thuộc vang lên bên tai khiến tôi bừng tỉnh khỏi sự hỗn loạn trong tâm trí.

Tôi đã quay lại bốn mươi năm trước, chưa kết hôn với Cố Lâm, cũng chưa bị ta lấy trộm thư báo trúng tuyển.

Mọi thứ…mọi thứ đều còn kịp!

Cố Lâm trước mặt vẫn đang lải nhải không ngừng.

"Chỉ là một bát thịt thôi, em thiếu bát thịt đó thì sẽ c.h.ế.t à?"

"Anh đã chỉ coi Kiều Kiều như em , tại sao em cứ nghĩ xấu về chúng như thế!"

"Em mà còn ầm ĩ nữa, thấy hôn lễ này khỏi cần nữa đâu!"

Tôi kìm nén sự kích trong lòng, lạnh lùng : "Vậy thì không cần nữa."

Chỉ một câu ngắn gọn khiến Cố Lâm đứng hình tại chỗ: "Tô Hàn Mai, em vừa gì?"

"Tôi không cần nữa!"

Tôi giật lấy bát thịt trong tay Cố Lâm, kiềm chế ý muốn g.i.ế.c người trong lòng mà : "Đồ vô dụng, lấy thịt của vị hôn thê mình để tặng cho người khác."

"Tôi không thèm gả!"

Thấy tôi định đi, Cố Lâm tức tối giữ chặt tôi: "Tô Hàn Mai, em có ý gì?"

"Không gả cho tôi thì định gả cho ai?"

"Ngốc như em, em nghĩ mình là Kiều Kiều mà đỗ đại học à?"

"Tôi khuyên em nên tự nhận thức, nếu không đến lúc đó cầu xin tôi cưới, tôi cũng không cần!"

"Bốp!"

Tôi giáng cho Cố Lâm một cái tát mạnh, trừng mắt ta, : "Cố Lâm, tôi cho biết, tôi – Tô Hàn Mai – không thèm một người đàn ông dây dưa không rõ ràng như !"

Không đợi ta kịp phản ứng, tôi ôm bát thịt bước nhanh đi.

Cơn đau trong lòng bàn tay nhắc nhở tôi rằng, tất cả đều là thật.

Tôi thật sự đã tái sinh!

Kiếp trước, ông nội tôi vì nhớ ơn cứu mạng của ông nội Cố Lâm nên trước khi mất đã để lại di nguyện, cầu bố mẹ tôi hứa nếu tôi không đỗ đại học, thì sẽ gả tôi cho Cố Lâm.

Tôi nhớ đến sự kỳ vọng của bố mẹ, ngày đêm dùi mài sách vở, kết quả đổi lại là thông báo trượt đại học.

Thế là tôi chịu đả kích nặng nề, gả cho Cố Lâm trong trạng thái mơ hồ.

Suốt bốn mươi năm, tôi chăm sóc mẹ Cố Lâm bệnh nặng, nuôi nấng em trai em ta, vất vả lo toan mọi việc lớn nhỏ trong nhà.

Tôi tưởng rằng sự hy sinh của mình là đáng giá.

Cho đến khi Cố Lâm qua đời, họ không cho tôi dự tang lễ, thậm chí tài sản cũng để lại cho các con và người phụ nữ dây dưa với ta cả đời.

Anh ta kết hôn với tôi chỉ vì áy náy khi lấy trộm thư báo trúng tuyển của tôi vào năm xưa.

Trước khi chết, ta còn rằng ta không nợ tôi gì cả!

Lẽ ra tôi đã vào đại học, có sự nghiệp và cuộc sống mới.

Nhưng ta đã hủy hoại cả cuộc đời tôi, khiến tôi lụng vất vả đến mức mắc bệnh nặng, mà còn rằng tôi sống hưởng phúc.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, tôi đã hận không thể nghiền nát từng khúc xương của Cố Lâm.

Tôi vội vàng chạy đến trạm phát thư trong làng, hỏi về thư báo trúng tuyển.

Chú Vương phe phẩy quạt, xua tay : "Sao mà hết người này đến người khác đến hỏi thế."

"Thư báo trúng tuyển là việc vui lớn như , nếu đến chắc chắn sẽ báo cho các cháu mà."

"Nhóc Hàn Mai này, cứ chờ đi."

Người này người khác?

Tôi nhanh chóng nhận ra có điều bất thường, vội vàng hỏi thêm: "Chú Vương, hết người này đến người khác, là còn ai nữa ạ?"

Chú Vương tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi trêu : "Còn ai nữa, không phải là Cố Lâm và nàng tri thức Lâm Kiều à."

"Lâm Kiều không phải thi cùng năm với cháu sao?"

"Cố Lâm chắc là lo cho cháu đấy."

"Cậu ta nếu cháu đỗ sẽ đợi cháu vài năm, không đỗ thì lập tức xin kết hôn để danh chính ngôn thuận với cháu."

"Hàn Mai à, cháu xem cậu ta chu đáo với cháu chưa này."

"Đúng là một chàng trai tốt."

Tôi bất giác siết chặt tay, Cố Lâm trước mặt người ngoài luôn tỏ ra tốt đẹp, ai ai cũng tưởng rằng ta đối với tôi si sâu đậm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...