Thái độ hài lòng của người tuyển dụng và viễn cảnh về một tương lai sáng sủa khiến tôi khấp khởi trở về nhà. Nhưng khi đặt chân lên tầng ba, mở cửa bước vào nhà thì tôi lại ước gì mình không đi lên đó. Thằng khùng mặc đồ đen không biết bằng cách nào đã một lần nữa đột nhập nhà tôi và khoanh tay ngồi đợi trên ghế sa lông. Vừa thấy tôi, hắn đứng bật dậy:
“Tôi thật lòng không biết đi đâu về đâu. Làm cách nào để trở về nhà?”
Nếu đây không phải là một giấc mơ, và ta không phải bị điên, thì… ta tới từ quá khứ sao? Cha má ơi, mặc dù hồi cấp Hai đã từng ước ao xuyên không bây giờ con lớn rồi, đừng đẩy con vào hoàn cảnh trớ trêu chứ. Mặc kệ có phải tới từ quá khứ không, những chuyện như tôi không có khả năng giải quyết. Sau khi kiên nhẫn giải thích cho ta rằng đây là một thời đại khác này nọ lọ chai, năm nay là 2012 rồi, rằng thì là mà tới từ một thời điểm khác, có chuyện gì thì hãy tìm công an… thì ta vẫn trơ như phỏng, nhất quyết không chịu nhúc nhích. Trong lúc tôi muốn mếu lần thứ n trong một ngày thì một tia sáng lóe lên.
“Này kia, không thể cứ ở lì trong nhà tôi . Chúng ta… nam nữ thụ thụ bất thân. Anh ơn ra ngoài đi.”
Lời nhảm nhí này lập tức có giá trị, ta chần chừ chưa đến ba mươi giây đã đi ra khỏi cửa. Tôi vội vàng đóng cửa lại, khóa trái rồi leo lên giường trùm mền trấn an mình mau ngủ đi, thức dậy sẽ không còn việc gì nữa.
Sau giấc ngủ trưa, tôi loay hoay lên mạng tìm kiếm thông tin về mấy cái vụ lạc từ quá khứ tới hiện tại, đọc say sưa đủ thứ trường hợp đề cập tới túm lại là chả ai chứng thực . Thế là tôi ngồi luyện lại Cỗ Máy Thời Gian và Bộ Bộ Kinh Tâm luôn. Từ lúc đó cho tới khi trời sẫm tối, tôi không hề bước chân ra khỏi nhà, thậm chí cũng không đi họp lớp. Vì tôi sợ mở cửa ra sẽ thấy ta vẫn còn đứng đó. Haiz, vì cái sự trớ trêu từ trên trời rơi xuống này mà lần đầu tiên trong bốn năm ở Sài Gòn, tôi phải ở nhà vào Trung thu. Hy vọng sau một đêm dài, ta sẽ bỏ đi nơi khác cho tôi nhờ.
Sáng hôm sau tôi uể oải thức dậy vì thiếu ngủ, đánh răng rửa mặt rồi đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu. Tôi mở cửa và điếng hồn khi thấy ta ngồi ngủ lù lù trước mặt. Trời ơi kiếp trước tôi đã gì nên tội!!! Anh ta nghe tiếng lập tức đứng phắt dậy, ánh mắt không còn nét cảnh giác như hôm qua. Có vẻ ta biết tôi vô . Rồi gương mặt ta tự dưng đỏ lên. Anh ta ấp úng:
“Tôi đói quá… Có gì ăn không?”
Nếu ta thật sự tới từ quá khứ, thì cũng gần hai mươi bốn tiếng ta không có gì bỏ bụng, ấy là chưa kể mấy ngày trước có thể ta cũng chưa ăn. Nghĩ đến đây tôi bất giác mềm lòng, thở dài dắt ta đi ăn sáng. Nhưng đi vài bước, tôi quay lại, chằm chằm bộ dạng kỳ dị, còn thê thảm hơn hôm qua của , thở dài cái nữa.
Một tô mì nóng hổi lập tức đem ra. Mùi mì gói quyến rũ khiến ta lập tức úp mặt vô tô, húp xì xụp. Nhìn bộ dạng chết đói tới của ta, tôi thấy tồi tội. Tôi hỏi thăm gia cảnh, quê quán của . Tên chỉ có một chữ Giao, tha phương lưu lạc khắp nơi, không quê quán, cũng không nhà cửa. Anh đắc tội với tiểu nhân nên bị truy đuổi từ Quy Nhơn chạy vào Đàng Trong, tới địa phận nào cũng không rõ. Khi người ta đuổi chạy lên núi, ta thà chết chứ không chịu nhục, gieo mình xuống vực sâu vạn trượng. Lúc đó tưởng mình tan xương nát thịt tới nơi thì một tia sáng lóe lên. Khi lấy lại ý thức thì đã xuất hiện trong phòng của tôi. Sao mà giống ba cái tiểu thuyết xuyên không nè trời.
Tôi mở laptop lên, gõ những từ khóa mà ta cung cấp, suy đoán sống vào thời Tây Sơn Nguyễn Huệ. Chấm hết. Tức là tôi không biết sao đưa ta trở về. Nhưng ta nghĩ là tôi biết, rút kiếm ra chĩa thẳng vào người tôi, bắt tôi đưa ta về. Bức bách qua tôi đành hứa đại để bảo toàn tính mạng. Lúc này Giao mới chịu buông kiếm xuống.
Mặc dù ta đã rửa mặt sạch sẽ, tóc tai cũng đã chải lại gọn gàng, bộ đồ mà ta mặc vẫn ai cũng ngoái đầu ngó nghiêng. Khi leo lên xe buýt, có mấy chục cặp mắt dòm ảnh, và dòm tôi nữa. Tôi đành phải giả lả Giao đang hóa trang đặng tham dự lễ hội truyện tranh. Có mấy bé học sinh tíu tít hỏi “Anh cos truyện gì? Cho tụi em chụp hình với.” khi Giao trừng mắt thì tụi nó sợ quá, ngồi im re trên ghế. Tôi bộ mặt không cảm , ra ngoài đường. Giao thấy cũng im lặng không hỏi gì. Anh ta đưa mắt khắp nơi. Khi xe chạy đâu chừng nửa tiếng, tôi và Giao cùng xuống xe. Nhưng khi ta lóng ngóng ngó trước sau, tôi lợi dụng cơ hội này phóng lên một chiếc xe ôm, vọt mất.
Yên vị rồi tôi ra phía sau, thấy Giao hốt hoảng đuổi theo. Mặc dù tôi biết chạy bộ kiểu đó không thể nào đuổi kịp tay lái lụa của xe ôm, thấy ta kiên trì chạy theo mấy con đường, tôi cảm thấy mủi lòng. Nhưng mà… tôi thương thì ai thương tôi? Tôi nhắm mắt bịt tai, cố gắng không nghĩ tới Giao nữa. Chừng đâu hai, ba phút sau, tôi buông hai tay xuống, từ từ hé mắt. Nhìn vào gương chiếu hậu, tôi thấy cặp mắt của xe ôm tôi trâng tráo. Tôi giả bộ tảng lơ, rồi len lén quay lại phía sau, bóng dáng Giao đã mất hút.
Tôi thất thểu trở về nhà. Vừa tới chung cư thì gặp bác bảo vệ. Nhưng tâm trạng rối bời, tôi chào hỏi qua loa rồi ấn thang máy đi lên tầng ba. Vừa vào tới nhà thì bên ngoài trời đổ mưa to, dai dẳng suốt mấy tiếng đồng hồ. Tự dưng tôi lại nghĩ tới Giao. Không biết giờ này ta ở đâu, gì. Có khi nào bị xe đụng rồi không. Tôi đã bỏ rơi ta. Khi tôi nghĩ đến việc mình đã ra tội ác thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi đi ra ngoài coi ai tới, quên luôn thắc mắc tại sao không bấm chuông mà đi gõ cửa. Trước mắt tôi là Giao người ướt như chuột lột, tóc bết vào hai bên má, ánh mắt giận dữ, run rẩy rút kiếm ra. Nhưng vừa vung lên thì ta đổ ập xuống nền đất.
Bạn thấy sao?