Những lúc trời nắng, Trình Hoài Ý sẽ mua cho tôi một cây kem, loại từ sữa bột, giá chỉ hai tệ.
Tôi ngồi dưới bóng râm, ăn từng miếng kem hạnh phúc, chia sẻ với một miếng, khi đó tôi tràn đầy hy vọng về tương lai tươi đẹp.
Tôi lau mồ hôi trên trán, rồi thấy Trình Hoài Ý đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt phức tạp.
Anh bước đến, đưa tôi một cây kem.
“A Yến, mua kem cho em.”
Tôi không nhận, chỉ tay về phía sau , nơi Tô Nhược Nhược đang tỏ vẻ khó chịu.
“Tổng giám đốc Trình nên đưa cho thư ký Tô đi. Tôi không cần nữa.”
Anh giữ lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước.
“Em không thể nhượng bộ một lần sao? Nếu em chịu nhượng bộ, sẽ cho em quay lại, vị trí giám đốc vẫn là của em.”
Hóa ra hỏng sự nghiệp của tôi, dùng dự án của Hạ Nhiên để uy hiếp tôi, chỉ vì muốn tôi chịu khuất phục trước .
Thật là một lý do nực .
Tôi đang định gì đó thì ánh mắt bất giác lóe lên.
Một chiếc xe giao đồ ăn để tránh ô tô đã lao thẳng về phía góc nhỏ của chúng tôi.
Tôi phản ứng không kịp, đứng bất tại chỗ.
Đúng lúc đó, Trình Hoài Ý vội vàng kéo Tô Nhược Nhược vào lòng, dùng cả cơ thể để chắn cho ta.
May mắn là tài xế điều khiển xe rất tốt, tránh chúng tôi.
Nhưng tôi vẫn bị dọa đến ngồi bệt xuống đất, chân tay mềm nhũn.
Trình Hoài Ý tiến đến muốn đỡ tôi dậy.
Tôi ngẩng lên, ánh mắt dừng lại ở đôi tay đang đan chặt của họ.
Anh hơi sững lại, vô thức buông tay Tô Nhược Nhược.
“A Yến, nghe giải thích.”
“Ừm, giải thích đi.”
Anh ấp úng mãi không gì.
Tôi tránh tay , tự mình đứng dậy.
Người ta rằng phản ứng bản năng của một người chính là tấm gương phản chiếu nội tâm họ.
Khoảnh khắc chắn trước “định mệnh” của mình đã lên tất cả.
Có lẽ, số phận không sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau, mới là sự sắp đặt tốt nhất.
09
Sau ngày đó, ấy lại điều tôi về phòng thư ký.
Thật sự, cần gì phải thế?
Đã có mới, sao lại không thể buông bỏ cũ? Thừa nhận bản thân thay lòng đổi dạ khó đến sao?
Anh ấy dường như muốn kích thích tôi, mỗi ngày đều cố những hành thân mật với Tô Nhược Nhược ngay trước mặt tôi.
Giống như bây giờ, tôi bê cốc cà phê bước vào cửa, liền thấy Tô Nhược Nhược gần như ngồi trong lòng Trình Hoài Ý.
Tô Nhược Nhược cầm một miếng bánh dâu nhỏ, dịu dàng đưa đến bên miệng Trình Hoài Ý.
Trình Hoài Ý liếc tôi, không chút do dự nuốt miếng bánh đó.
Thật khiến người ta buồn nôn.
Nhưng ở lâu rồi cũng thành miễn dịch.
Cố chịu đựng thêm một chút, cố chịu đựng thêm một chút nữa, sắp ổn rồi.
Tôi đặt cốc cà phê xuống bàn, sắc mặt không thay đổi.
“Trình tổng, cà phê của .”
Trình Hoài Ý gần như khắt khe nhấp một ngụm.
“Cô không cho đường, muốn tôi ch,et vì đắng sao?”
Tôi miếng bánh trong tay Tô Nhược Nhược, rồi lại cốc cà phê trong tay .
“Tôi pha theo khẩu vị thường ngày của Trình tổng, nếu muốn ngọt hơn thì có thể cân nhắc uống trà sữa, dù sao trà sữa và bánh cũng hợp nhau hơn.”
Lời này của tôi chẳng có chút cung kính nào, Trình Hoài Ý lại không hề tức giận.
“À Yến, em đang ghen sao? Em vẫn còn đúng không?”
Tôi thoáng qua Tô Nhược Nhược gần như tựa vào lòng .
“Trình tổng chắc chắn muốn những lời này trước mặt Tô tiểu thư?”
“Dù sao tôi cũng có thể trả lời câu hỏi của : không còn . Trước đây có thể còn một chút cảm, giờ chỉ còn sự may mắn và ghê t,ởm.”
Sắc mặt thay đổi hoàn toàn.
“Em tôi ghê t,ởm? Chu Lan Yến, em tôi ghê t,ởm?”
“Nhìn tôi đi, em không phải tôi sao? Tôi chỉ vài chuyện nhỏ nhặt thôi, sao em lại cứ bám lấy không buông, Chu Lan Yến!”
Anh phát cáu gần như đập vỡ tất cả đồ đạc trong văn phòng, toàn bộ đều là những thứ chúng tôi cùng nhau chọn mua: ly trà, đồ trang trí, vật treo tường, tất cả đều bị đập nát dưới đất.
Tôi lạnh lùng đứng bên cạnh, mỗi lần vỡ một món đồ, chút lưu luyến còn sót lại trong lòng tôi dành cho cũng ít đi một phần.
Cho đến khi tôi cụp mắt xuống, thấy vật treo trên túi xách của Tô Nhược Nhược đang đặt trên ghế sofa.
Đó là một Totoro lông xù, cũng là món quà đầu tiên Trình Hoài Ý tặng tôi, trên đó còn có vết khâu vá của tôi.
Tôi bước nhanh tới tháo Totoro đó ra khỏi túi của ta.
Tô Nhược Nhược hét lên một tiếng.
“Cô lấy đồ của tôi với tư cách gì?”
Tôi không để ý ta, cầm con Totoro đưa lên trước mặt Trình Hoài Ý.
“Anh tặng ta à?”
Anh dừng tác, kỹ Totoro trong tay tôi.
“Lần trước Nhược Nhược thích, tôi nghĩ em để nó trong hộp cũng chỉ để đó, nên để ấy mang đi. Em thích, tôi sẽ mua cái khác cho em.”
“Không cần đâu, Trình Hoài Ý, chúng ta chấm dứt hoàn toàn rồi.”
Tôi cầm lấy bật lửa trên bàn , châm lửa đốt cháy Totoro.
Lần đầu gặp , bị người ta đ,ánh đến gần ch,et trong con hẻm nhỏ, toàn thân đầy m,áu, tay thì ôm chặt chiếc cặp sách.
Lúc đó, Totoro này treo trên cặp của , bị nhuộm đỏ bởi m,áu.
Sau đó, tôi phải mất rất nhiều công sức mới giặt sạch chiếc cặp và Totoro đó.
Chàng trai trẻ mặc bộ đồng phục học sinh đã gần bạc màu, cẩn thận mà lưu luyến tháo Totoro ra khỏi cặp.
“Tôi chẳng có gì cả, nếu em không chê, tôi tặng nó cho em. Đây là mẹ tôi mua cho tôi.”
Ngọn lửa chạm đến lớp bông bên trong, cả Totoro gần như ngay lập tức bị bao trùm bởi lửa.
Bên tai là tiếng ai đó hét lên, tiếng ai đó gào thét, đầu tôi đau như muốn nổ tung, lập tức ngất đi.
Tôi dường như đến một nơi mờ ảo, bên tai có giọng máy móc vang lên.
“BUG đã phát hiện, đang tiến hành sửa chữa, đinh, quỹ đạo sai lệch, không thể sửa chữa hoàn thành.”
“Đang tiến hành định dạng lại, định dạng lại hoàn thành.”
“Đang tải lại nhân vật…”
10
Tôi dường như đã ngủ rất lâu, rất lâu, đến mức cảm giác trí nhớ của mình cũng mơ hồ.
Tôi là Chu Lan Yến, đại tiểu thư của nhà họ Chu ở Tô Thành. Bố mẹ tôi là một cuộc hôn nhân thương mại, cả hai đều bận rộn với sự nghiệp, nhiều năm nay không mấy quan tâm đến tôi.
Tôi lớn lên trong đơn và các khóa học không hồi kết, trở thành một người thừa kế xuất sắc.
Ba năm trước, bố mẹ chọn cho tôi một đối tượng hôn nhân cũng xuất sắc không kém.
Anh ấy tên Giang Chiếu Ngạn, nền tảng trong sạch, là một kẻ nghiện công việc, kết hôn với phụ nữ chỉ để sinh ra một người thừa kế có gien ưu tú.
Giữa chúng tôi tuy không có cơ sở cảm, có đủ lợi ích hỗ trợ.
Chỉ là tôi luôn cảm thấy rất kỳ lạ, mọi thứ đều rất kỳ lạ.
Buổi sáng tôi xuống ăn sáng, bố đang xem tin tức, mẹ đang xem lịch trình hôm nay.
Ánh mắt chạm đến họ, tôi đột nhiên có chút xót xa, dường như đã rất rất lâu rồi tôi không gặp họ.
Tôi bước tới, trong ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, rúc vào lòng bà rất lâu.
Mẹ sờ trán tôi: “Con không khỏe ở đâu à?”
Tôi lắc đầu, cố xua đi cảm giác kỳ lạ trong đầu.
“Chỉ là con nhớ mẹ thôi.”
Mẹ mỉm , ngạc nhiên :
“Mẹ đi công tác nửa tháng con còn chẳng nhớ mẹ, mới mấy hôm mà…”
Tôi vỗ đầu, cũng thấy hôm nay mình có chút kỳ lạ.
Bố tôi nhắc nhở:
“Hôm nay đi hẹn với Tiểu Giang nhớ nhắc đến dự án Giang Ngạn của nhà mình, nếu có thể thuyết phục cậu ấy hợp tác với chúng ta thì càng tốt.”
Tôi gật đầu.
Đúng 9 giờ, tôi đến công ty, các nhân viên đều chào hỏi tôi.
Người nào tôi cũng quen, cũng nhớ những cảnh từng việc cùng họ, không hiểu sao luôn có cảm giác xa lạ.
Có lẽ gần đây áp lực tinh thần quá lớn, tôi xoa trán rồi bắt đầu việc.
May mắn là trong công việc mọi thứ đều suôn sẻ.
Tôi dồn hết tâm trí vào công việc, rất nhanh quên đi những cảm giác khác thường đó.
Buổi tối, Giang Chiếu Ngạn đến đón tôi đi ăn, dáng người ấy cao ráo, gương mặt mang vẻ lạnh lùng, đôi mày sâu thẳm, ánh mắt sắc bén như thấu mọi người.
Môi mỏng dài, khóe miệng hơi cong lên, bộ vest trên người ấy khiến ấy toát lên vài phần khí chất quý phái.
Nhìn thấy tôi, ấy dường như hơi sững lại.
“Chu tiểu thư.”
Tôi gật đầu.
“Đợi lâu rồi phải không?”
Anh lắc đầu, giúp tôi mở cửa xe.
Trên người có một mùi hương nhè nhẹ, rất dễ chịu.
Địa điểm ăn tối đã định sẵn từ trước, là một nhà hàng Tây. Không biết hôm nay thế nào mà ấy cứ tôi mãi.
Tôi thấy kỳ lạ, lại mình dường như không có chỗ nào không ổn.
“Sao thế?”
Anh hơi ngẩn ra, khóe miệng cong lên.
“Không có gì, chỉ là hôm nay Chu tiểu thư đẹp lạ thường.”
Tôi bật , rất nhanh đã trò chuyện vui vẻ với . Anh tuy vẻ ngoài lạnh lùng tính lại rất tốt, chúng tôi có nhiều chủ đề chung, dễ dàng hòa hợp.
Anh quả là một đối tượng liên hôn tốt.
Lạ thật, rõ ràng trong trí nhớ, vốn rất lạnh lùng.
Tôi dần dần chấp nhận và hòa nhập với cuộc sống hiện tại.
Bạn thấy sao?