Cố Cảnh Chiêu bưng nước cho tôi: "Không cần nhắc tới chuyện ly hôn. Em cứ chăm sóc thân thể, yên tâm dưỡng thai."
Tôi đẩy ly nước ấm ra: "Tôi không muốn đứa bé này."
Cảm trên mặt Cố Cảnh Chiêu không hề dao .
Anh ta cúi đầu, xuống tôi từ trên cao: "Em tự với bà ngoại đi."
"Chỉ cần em chấp nhận để cho bà ngoại ở tuổi này rồi mà còn phải phiền lòng vì con cháu."
(12)
Cố Cảnh Chiêu chắc chắn tôi sẽ vì không để bà ngoại lo lắng mà tiếp tục nhân nhượng vì lợi ích chung.
Nhưng ta đã quên.
Khi bà ngoại tôi còn trẻ, bà dám tháo vải bó chân xuống đấu tranh với cha mẹ.
Dám từ hôn bỏ trốn, một mình chạy xa ngàn dặm, tự nương tựa bản thân.
Sau khi phát hiện chồng bị nghiện ma túy, bà dám dứt khoát ly hôn, lén lút mang theo đứa con duy nhất bỏ đi.
Bây giờ bà đã già, trông yếu đuối và hiền lành, không tranh giành với thế gian.
Nhưng tôi biết, nếu bà ngoại biết chuyện của tôi và Cố Cảnh Chiêu, bà chắc chắn sẽ ủng hộ mọi quyết định của tôi.
Cố Cảnh Chiêu trì hoãn mọi chuyện trong công ty.
Bắt đầu toàn tâm toàn ý trông nom tôi.
Khi tôi ngất xỉu trong lễ kỷ niệm và biết mình có thai thì tin tức đó đã lan ra khắp nơi.
Phóng viên và giới truyền thông bị chặn bên ngoài chật kín cửa bệnh viện.
Vào ngày tôi xuất viện, nhà họ Cố đã xếp hàng rất đông để đón tôi.
Mọi người đều số tôi tốt.
Xuất thân như mà gả vào Cố gia, chồng chăm sóc, cha mẹ chồng thương, bây giờ lại có thai.
Có thể là người thắng cuộc đời.
Nói đến là buồn , thế giới đánh giá người phụ nữ thắng thua thường thường đều xem xét những lợi thế mà người đàn ông cho họ.
Không ai ý đến bản thân ấy.
Cũng không có ai đi quan tâm, cuộc sống của người phụ nữ thực tế lại là cơn sóng ngầm mãnh liệt như thế nào.
"Thư Mạn đã rời khỏi Bắc Kinh rồi. Bên nhà ngoại em muốn em trở về nhà ở."
Trên xe, Cố Cảnh Chiêu cầm tay tôi:
"Ngay từ đầu đã với em, giữa và Thư Mạn không tính là cảm nam nữ. Bọn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hồi còn trẻ ấy vì cứu mà bị đập vỡ trán, bây giờ vẫn còn vết sẹo."
"Khi còn bé rất thích ấy, bây giờ chỉ coi ấy là em . Sầm Vịnh Vi, em thật sự không hiểu lý lẽ mới đi so đo chuyện nhỏ như . Tuy nhiên, nếu em đã để ý, sau này cũng sẽ ý, không lén gặp Thư Mạn nữa, cũng sẽ không lui tới chỗ khác."
Cố Cảnh Chiêu nắm lấy vai tôi, cố gắng kéo tôi vào lòng: "Chuyện này dừng ở đây. Chúng ta có con rồi, sau này một nhà ba người sống thật tốt, không?"
Bạn thấy sao?