Mưa Tạnh Nhưng Người [...] – Chương 4

Trong âm cuối của Thư Mạn mang theo tiếng nghẹn ngào.

 

Trái tim Cố Cảnh Chiêu lại mềm nhũn: "Anh không có ý này."

 

"Vẫn không có tin tức về Vịnh Vi sao?"

 

"Không có."

 

"Đều là tại em không tốt, em không nên trở về..."

 

Thư Mạn cúi đầu khóc.

 

Cố Cảnh Chiêu nghe những tiếng khóc vụn vỡ kia, chẳng hiểu vì sao có chút phiền não.

 

Sầm Vịnh Vi rất ít khi khóc.

 

Chỉ trong đêm tân hôn, bởi vì quá đau, mới ôm  ta khóc một trận.

 

Còn có năm đầu tiên sau khi kết hôn,  ta bỏ lỡ sinh nhật .

 

Lúc ấy bởi vì chồng Thư Mạn bạo lực gia đình,  ta quá mức lo lắng, bay ra nước ngoài suốt đêm.

 

Cố Cảnh Chiêu hơi phiền lòng.

 

Kết hôn ba năm,  ta chưa bao giờ biết Sầm Vịnh Vi còn có một mặt tùy hứng, khó chiều như .

 

Anh ta đi tới bên giường ngồi xuống.

 

Suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định gọi cho người tốt duy nhất của Sầm Vịnh Vi.

 

Người rất ngạc nhiên, không nhận điện thoại của .

 

Sầm Vịnh Vi cũng không đến thành phố ấy sống.

 

Lúc Cố Cảnh Chiêu cúp điện thoại, tay có chút run rẩy.

 

Anh ta châm một điếu thuốc, rồi lại không hút.

 

Sầm Vịnh Vi thích sạch sẽ.

 

Khi ở nhà, cả căn nhà rộng lớn không có tí mùi lạ nào.

 

Điện thoại di lại vang lên, là một số điện thoại xa lạ.

 

Ngày xưa  ta sẽ không bao giờ nghe những cuộc gọi kiểu này.

 

Nhưng bây giờ, lần đầu tiên  ta ấn nút nghe.

 

"A lô."- Giọng của  ta có chút run rẩy.

 

"Cố Cảnh Chiêu, là tôi, Sầm Vịnh Vi."

 

(6)

 

Chẳng biết tại sao, khi giọng quen thuộc của Sầm Vịnh Vi vang lên, Cố Cảnh Chiêu vốn là người trầm tính, lúc này lại một cách gay gắt.

 

"Sầm Vịnh Vi, em không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa! Bỏ nhà đi, chuyện ấu trĩ thế là chuyện mà em bên ở tuổi này sao?"

 

"Em có biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực gì cho Cố gia không?"

 

"Xin lỗi."

 

Cố Cảnh Chiêu nắm chặt di , đưa tay nới lỏng cà vạt.

 

Anh ta cảm thấy cục đá nặng trịch trong lòng bỗng nhiên dời đi.

 

"Biết sai thì nhanh chóng trở về."- Giọng điệu của  ta dịu lại vài phần.

 

"Cố Cảnh Chiêu, tôi tìm là có chuyện khác."

 

"Chuyện gì?"

 

"Tôi có gửi cho một thứ, tính toán thời gian chắc phải nhận rồi."

 

"Còn muốn gửi cái gì, lúc về nhà em đưa không sao?"

 

Sầm Vịnh Vi vẫn nhẹ nhàng bình thản.

 

"Tôi không về nhà. Anh ý ký nhận chuyển phát nhanh. Sau khi xem xong không có vấn đề gì thì ký tên đi."

 

"Hai ngày sau tôi sẽ gọi lại cho . Điện thoại này là mượn của người khác, đừng gọi tới nữa, tôi không nhận ."

 

"Sầm Vịnh Vi, em có ý gì?"

 

Cố Cảnh Chiêu chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong phút chốc liền căng thẳng.

 

"Cố Cảnh Chiêu. Kết hôn với tôi ba năm, tôi thấy sống không vui. Cho nên, chúng ta ly hôn đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...