Gia thế Cố Cảnh Chiêu như , tra giấy chứng nhận xuất nhập cảnh của tôi dễ như trở bàn tay.
Nhưng sau khi tôi rời nhà, người đầu tiên tìm tôi không phải cảnh sát.
Mà là Thư Mạn.
Tôi thật sự chán ghét kinh khủng, cuộc đời của tôi cho dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay, rất nhanh Thư Mạn đều sẽ biết.
Tôi không trả lời.
Nhưng Thư Mạn rất kiên nhẫn, ta gọi điện thoại tới.
Tôi bấm để trả lời.
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi.
Chợt có tiếng nhỏ truyền đến.
Tiếp theo là giọng Thư Mạn: "Thì ra cũng không tốt lành như Cảnh Chiêu . Thật kiên nhẫn, ba năm rồi mới bắt đầu náo loạn."
"Sầm Vịnh Vi."
Thư Mạn đột ngột gọi tên tôi: "Nếu đã nguyện ý chủ nhường chỗ, tôi sẽ bảo Cảnh Chiêu cho thêm một ít phí nuôi dưỡng."
Tôi : "Thư tiểu thư từng ly hôn một lần, kiện tụng ly hôn vô cùng gian nan, chắc rất có kinh nghiệm, phiền rồi."
"Được chia nhiều tiền thì tôi mời Thư tiểu thư uống cà phê."
Nói xong, tôi liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó kéo số đó vào danh sách đen, thiết lập chặn tất cả các cuộc gọi lạ.
(5)
Ngày thứ ba Sầm Vịnh Vi rời nhà.
Cố Cảnh Chiêu gọi điện thoại cho bà ngoại cách xa vạn dặm.
Hỏi thăm xong, ta thử : "Bà ngoại, Vịnh Vi mấy ngày trước muốn về thăm bà."
"Không cần quay về, ta vẫn khỏe, đường xa như , đừng đi qua đi lại."
Cố Cảnh Chiêu nắm chặt điện thoại di , trên sân thượng to lớn có thể thấy mặt trời đỏ thẫm.
Trái tim của ta cũng giống như ánh mặt trời, từng chút từng chút trầm xuống.
Anh ta biết Sầm Vịnh Vi chỉ còn lại mỗi một người thân là bà.
Cho nên ta luôn cho rằng, nhất định là đang giận dỗi mình, tạm thời trở về nhà bà ngoại.
Nhưng lại không ở đó.
Rốt cuộc mấy ngày nay, Sầm Vịnh Vi đã đi đâu?
Anh ta xoay người, liếc mắt thấy cái bàn trang điểm quen thuộc kia.
Trên bàn trang điểm sạch sẽ trước sau như một, lược của lại không kịp cất đi.
Anh ta đi tới cầm lấy, trên lược quấn mấy sợi tóc dài.
Tóc Sầm Vịnh Vi rất đen, chưa bao giờ nhuộm.
Anh ta nắm chặt cái lược kia, có chút hoảng hốt suy nghĩ sâu xa.
Thư Mạn gọi lần thứ hai trước khi lấy lại tinh thần.
"Cảnh Chiêu, vừa rồi em đi ngang qua vườn hoa nhà , thấy hoa tường vi đều héo tàn hết rồi."
Giọng Thư Mạn dịu dàng truyền đến: "Để thợ vườn dọn dẹp chúng đi, trông rất khó coi."
"Không cần."
Lần đầu tiên, ta thẳng thắn từ chối Thư Mạn.
Thư Mạn đương nhiên hơi sửng sốt một chút, rất nhanh lại : "Cảnh Chiêu, đang tức giận sao?"
"Phải rồi, đây là nhà của và Vịnh Vi, do hai người chủ..."
Bạn thấy sao?