Lúc xuống xe, ta nắm lấy tay .
Ba tháng sau, hai người đính hôn.
Bảy tháng sau, kết hôn với ta.
Mà hiện tại, Sầm Vịnh Vi đã gả cho ta ba năm.
Có đứa con trong bụng.
Cố Cảnh Chiêu cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm rất kỳ quái.
Đứa trẻ đến đúng theo kế hoạch.
Đáng lẽ ta nên vui mừng mới phải.
Nhưng niềm vui đó hình như còn mang ý nghĩa khác.
Những ngày này, ta thường không ngừng nghĩ tới.
Đứa bé sẽ là trai hay ?
Tốt nhất là con trai.
Nhưng nếu là con , ngoại hình giống Sầm Vịnh Vi thì cũng không tệ.
Nhưng tại sao ta lại hi vọng đứa bé giống Sầm Vịnh Vi?
Dự định ban đầu của ta là để đứa trẻ này gọi Thư Mạn là mẹ.
Cố Cảnh Chiêu mơ hồ cảm thấy có một số việc dường như bắt đầu mất kiểm soát.
Nhưng ta không muốn kiềm chế hình.
Không hiểu sao ta lại muốn mất kiểm soát đến cùng.
Bữa tối hôm đó do chính Sầm Vịnh Vi tự tay .
Hôm ấy không bị nôn nghén, tinh thần rất tốt.
Thế nên ta bỏ lại đi ra ngoài.
Nhưng thậm chí còn đi cùng ta, uống một chút rượu trái cây vô đối với phụ nữ có thai.
Lúc hơi say, ta cảm thấy Sầm Vịnh Vi xinh đẹp lạ thường.
"Em trang điểm?"
"Có một chút."
"Màu son môi rất đẹp."
"Cám ơn."- Cô , đôi mắt hơi cong lên.
Anh ta cũng .
Anh ta đứng dậy đi ra phía sau Sầm Vịnh Vi, hai tay chống lên tay vịn ghế bên cạnh .
Cố Cảnh Chiêu cúi đầu, sống mũi cao thẳng cọ qua tóc mai dày của .
"Anh bảo người hầu đem đồ đạc của em chuyển về phòng ngủ chính nhé?"
Sầm Vịnh Vi không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Chỉ bưng ly rượu lên, cùng ta chạm một ly.
Sau đó, ta dẫn đi dạo trong vườn.
Trăng sáng sao thưa, trên bãi cỏ phủ một tầng cánh hoa tường vi hơi khô.
Trên đường đi, Sầm Vịnh Vi rất im lặng.
Chỉ có gió đầu thu thổi qua vạt áo dài của .
Cố Cảnh Chiêu đi theo phía sau , bỗng ngà ngà say.
Cảm thấy hình ảnh kia mang theo chút hương vị năm tháng tĩnh lặng.
Sau đó có về phòng ngủ chính hay không, ta không nhớ rõ lắm.
Anh ta ngủ rất sâu, cũng rất lâu.
Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Anh ta xoay người, theo bản năng sờ sang phía bên cạnh: "Sầm Vịnh Vi."
Cơn say khiến đầu ta đau nhức.
Anh ta cố gắng mãi mới ngồi dậy nổi.
Trong phòng ngủ trống rỗng, trên giường lớn chỉ có một cái gối.
Tối qua Sầm Vịnh Vi không đến ở.
Mà Cố Cảnh Chiêu chẳng thể biết.
Không chỉ đêm qua.
Từ giờ trở đi, Sầm Vịnh Vi cũng sẽ không trở lại đây nữa.
(16)
Sau khi phẫu thuật xong, bà ngoại ở bên ngoài chờ đón tôi xuất viện.
Tôi biết việc hôm nay sẽ ra hậu quả, sẽ mãi mãi hối hận. Nhưng tôi biết rõ cố chấp thì sẽ nhận nhiều đau thương.
Bạn thấy sao?