14
Trong vài tháng sau đó, dưới sự hỗ trợ của mẹ tôi, Tịch Hoài Cẩn đã thành công quay trở lại Tập đoàn Tịch Thị và giành lại chức CEO điều hành.
Tôi tuy cũng đã kế thừa một phần tài sản nhà họ Tống, so với quy mô của Tịch Thị thì đúng là “muỗi so với voi”.
Một hôm, tôi giả vờ thoải mái hỏi:
“Tịch Hoài Cẩn, sau này chúng ta sẽ ly hôn à?”
“Không đâu.
Vì đây là cuộc hôn nhân thương mại.” – Anh vừa gõ bàn phím vừa trả lời dứt khoát.
“Nhưng quy mô hai công ty của chúng ta cách biệt quá lớn mà!”
“Mẹ em và Tịch Thị ngang tầm nhau, chúng ta là môn đăng hộ đối.
Hơn nữa, mẹ em từng giúp đỡ tôi, bà ấy cũng rất thương em.”
“Ồ…” – Tôi đáp lại có phần cụt ngủn, sau đó tiếp tục học cách quản lý sản nghiệp nhà họ Tống.
Đúng lúc ấy, hai vị khách không mời mà đến xuất hiện tại văn phòng tôi ở Tập đoàn Tống Thị.
Ông Tống dẫn theo Cố Hằng ngang nhiên bước vào.
“Có chuyện gì?” – Tôi lạnh lùng hỏi.
“Tống Chi Chi, nhân viên dưới quyền ăn hiệu suất kém thật đấy.
Chẳng lẽ vẫn chưa phát hiện lô hàng xuất khẩu trị giá 5 triệu kia có vấn đề sao?”
Tôi cau mày ông ta.
“Lô hàng xuất khẩu đó là hàng tồn kho chất lượng kém mà tôi để lại khi bàn giao.
Trong hợp đồng ký kết giữa Tống Thị và đối tác nước ngoài, nếu phát sinh lỗi không do hao hụt tự nhiên thì phải bồi thường gấp 10 lần giá trị đơn hàng.”
“Giờ phải đền 50 triệu đó.
Con ngoan của tôi à, thật thì Tống gia cũng chẳng đủ dòng tiền mặt để bồi thường đâu.
Giờ thế này, đưa tôi 25 triệu, tôi sẽ cung cấp cho lô hàng đạt tiêu chuẩn.”
“Anh cũng tham gia chuyện này sao?” – Tôi quay sang hỏi Cố Hằng.
“Tôi… tất cả là do thôi! Nếu không ép tôi phải hủy hôn, tôi đã chẳng sa cơ đến mức này!”
Từ ngày tôi hủy hôn, vị trí của Cố Hằng trong nhà họ Cố tụt dốc không phanh.
Con trai trưởng của phòng nhì giờ đã lên Tổng giám đốc, cả nhà họ Cố coi ta như cặn bã.
Cố lão gia cũng cực kỳ khó chịu chuyện Cố Hằng và Tống Kiều Kiều – một đứa con riêng – dây dưa không dứt.
Để xoa dịu quan hệ với nhà họ Tống và Tịch, ông còn định đuổi thẳng Cố Hằng ra khỏi dòng tộc.
“Tống Chi Chi, là ép tôi phải đến nước này!” – Cố Hằng , mắt đỏ hoe.
Tôi cảm nhận tâm trạng ta đã mất kiểm soát, tiếp tục đối đầu chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm.
“Được thôi.
Vậy cha trên danh nghĩa và vị hôn phu cũ của tôi, hãy cho tôi hai ngày để xoay tiền.”
“Không! Tôi chỉ cho nửa ngày thôi.
Đến mai là 30 triệu rồi đó!” – Ông Tống hung hăng đe dọa.
“Ông—!” – Tôi tức đến nghiến răng ken két.
15
Đúng lúc tôi rơi vào bế tắc, bình luận lại bắt đầu chạy loạn trên màn hình:
“Nữ chính lại gặp chuyện rồi! Cô ấy sao không đi tìm Tịch Hoài Cẩn giúp nhỉ?”
…
“Cô ấy thật sự đáng thương quá. Gặp phải một người cha và một vị hôn phu cũ như thế, đúng là bi kịch.”
“Tôi nghĩ nữ chính nên lập tức điều tra xem lô hàng mà cha ấy biển thủ đang ở đâu.
Thật ra cũng không khó đoán — ông Tống đã bị tịch thu hết tài sản nhà họ Tống, chắc chắn không giấu hàng trong biệt thự nhà họ Tống.
Mà ông ta lại hợp tác với Cố Hằng, rất có thể lô hàng đó đang bị giấu dưới tầng hầm của biệt thự từng định nhà tân hôn của ấy và Cố Hằng.”
“Nhưng nữ chính đâu có góc của thần thánh đâu, sao ấy biết ?”
Nhưng sao lại không biết ?
Vậy nên tôi tìm đến Tổng giám đốc hiện tại của nhà họ Cố, cầu mua lại căn biệt thự từng định nhà tân hôn của tôi và Cố Hằng.
Nói cho cùng, cũng phải cảm ơn Cố Hằng.
Tuy đó là “nhà mới”, thật ra Cố Hằng chẳng hề muốn bỏ thêm đồng nào để mua biệt thự khác cho tôi.
Vì tiện lợi, ta thẳng tay dùng luôn căn biệt thự đứng tên Cố lão gia.
Giờ thì Tổng giám đốc mới của nhà họ Cố rất vui lòng bán lại cho tôi.
Chỉ chưa đầy hai tiếng đồng hồ, căn biệt thự đã chính thức sang tên cho tôi.
Tiếp đó, tôi cho người tiếp cận thư ký mới của công ty ông Tống.
Ông ta tuổi tác không ít mà vẫn mê trẻ đẹp.
Tôi chỉ tốn 200.000 là đã mua chuộc thư ký đó, lấy bản hợp đồng giao dịch lô hàng xuất khẩu mà ông Tống từng âm thầm ký với một công ty ma do Cố Hằng đứng tên.
Giờ thì, cả hợp đồng và hàng hóa đều nằm trong tay tôi.
Để xem họ còn giở trò gì nữa.
Tôi lập tức cho công ty sắp xếp tàu vận chuyển, chuẩn bị xuất hàng vào ngày mai.
Trong khi đó, ông Tống và Cố Hằng vẫn không hề hay biết.
Sáng hôm sau, cả hai vẫn nghênh ngang đến công ty tôi, định tiếp tục đòi 30 triệu.
Tôi sai hai vệ sĩ đứng chắn ngay trước mặt họ.
Ông Tống tức giận đến mức sắc mặt tái xanh.
Chưa bao lâu, Cố Hằng nhận cuộc gọi — có người đã cho người đến biệt thự nhà ta dọn hết toàn bộ lô hàng đi.
Hai người họ đứng chết trân tại chỗ, mặt mũi tái mét.
Cố Hằng còn lớn tiếng đòi kiện tôi ra tòa.
Tôi không thèm liếc mắt lấy một cái.
Không quá hai ngày sau, tôi nhận trát triệu tập của tòa án.
Bạn thấy sao?