Trương Tín bỗng bật , ánh mắt híp lại, lấp lánh niềm vui, tự mãn : "Ừ, đó, tôi chỉ cần thi vào một trường ở Bắc Kinh thôi."
Tim tôi thoáng rung , lập tức dập tắt suy nghĩ ấy, cúi đầu không trả lời.
Gương mặt Trương Tín thoáng chút thất vọng, tôi âm thầm lời xin lỗi trong lòng.
Xin lỗi, bây giờ tôi chưa đủ tư cách để đáp lại cậu.
18
Còn 30 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Lục Minh với vẻ mặt tiều tụy tìm đến tôi.
"Thu Sĩi, xin lỗi, tôi đã nhiều điều sai."
Cậu ta mở lời khó nhọc: "Cậu… có thể đừng ghét tôi không?"
Tôi lạnh lùng Lục Minh. Những chuyện xảy ra với cậu ta thời gian qua, tôi đều biết.
Triệu Thiên bị đuổi học, nhà họ Lục bị mẹ Triệu Thiên vòi tiền, mẹ Lục Minh vì tức giận mà nhập viện. Nghe gần đây bà còn ép cậu ta chia tay với Triệu Thiên và tập trung học hành.
Tôi đã thấu con người Lục Minh từ lâu. Cậu ta là kẻ ích kỷ, mấy lần tìm tôi đều có mục đích.
"Đừng mấy lời vô nghĩa, cậu muốn gì?"
Lục Minh sững lại. Tôi ngước đồng hồ, vẻ mặt đầy khó chịu.
Cậu ta ngập ngừng : "Thu Sĩ, tôi vẫn muốn thi vào Bắc Đại, cậu giúp tôi không?"
Tôi nhíu mày cậu ta: "Chỉ với cậu mà cũng đòi thi Bắc Đại à?"
Chỉ còn 30 ngày nữa đến kỳ thi, thành tích của cậu ta đã tụt xuống nhóm trung bình yếu trong khối. Với trạng này mà đòi thi trường top đầu, đúng là mơ mộng hão huyền!
Gương mặt Lục Minh thoáng hiện nét nhục nhã. Cậu ta hạ giọng van xin: "Thu Sĩ, giúp tôi đi, kỳ thi sắp đến rồi. Nếu tôi không kéo điểm lên, mẹ tôi sẽ tức chết mất!"
Tôi dứt khoát đáp: "Không rảnh! Không giúp!"
Lục Minh túm lấy cánh tay tôi, giận dữ một cách bất thường: "Cậu đã giúp Trương Tín, tại sao không thể giúp tôi?! Cậu không giúp tôi là muốn mẹ tôi chết đúng không?!"
Tôi kinh ngạc quay đầu cậu ta: "Mẹ cậu tức chết hay không liên quan gì đến tôi?"
"Hay là cậu mong bà ấy chết để tôi đến cúi đầu cảm ơn cậu trong đám tang?"
Gương mặt Lục Minh tái xanh vì tức giận. Nếu cậu ta có chút đầu óc, sẽ biết rằng việc dùng đạo đức để ép buộc tôi là vô ích.
Tôi không chút nương tay mỉa mai: "Tôi thích giúp Trương Tín, không thích giúp cậu, thì sao nào?"
Lục Minh tức đến run cả người, gầm lên: "Cứ chờ đó mà xem!"
Tôi lạnh, quay lưng bỏ đi.
19
Kỳ thi thử cuối cùng, trời ngoài cửa sổ mưa rả rích.
Tôi thấy trong lòng bồn chồn, cảm giác khó chịu không yên.
Giáo viên chủ nhiệm của Triệu Thiên bất ngờ xông vào lớp tôi, không một lời đã kéo tôi ra, cứng rắn đưa lên sân thượng.
"Mau lên! Không kịp nữa rồi! Nhanh lên!"
Trên sân thượng có rất đông lãnh đạo nhà trường và giáo viên, khi thấy tôi đến, họ như thấy cứu tinh.
"Đến rồi! Đến rồi! Cô ấy đến rồi!"
Khi tôi thấy Triệu Thiên đứng ở mép sân thượng, tôi hiểu ngay lý do mình ở đây.
Triệu Thiên trông thật thảm , gầy gò đến mức bộ đồng phục như treo trên khung xương. Đôi mắt ta đen thẫm, sáng quắc, tôi đầy thù hận.
"Đồ tiện nhân! Tất cả là tại mày! Tại mày hết!"
"Chắc chắn là mày dụ dỗ Lục Minh! Nếu không, Lục Minh đâu có bỏ rơi tao!"
Triệu Thiên điên cuồng gào thét. Một nhóm giáo viên và lãnh đạo nhà trường ra sức trấn an ta.
Tôi lạnh lùng ta, có người sốt ruột đẩy tôi lên phía trước: "Chu Thu Sĩ, mau xin lỗi ấy đi!"
"Mau lên! Cô ấy gì thì cứ chiều theo ấy!"
Xin lỗi? Tôi đã gì sai? Tại sao tôi phải xin lỗi?
Tiếng thúc giục từ mọi phía ép tôi đến nghẹt thở. Tôi bất lực về phía giáo viên chủ nhiệm, thầy tránh ánh mắt tôi.
"Thu Sĩ, em xin lỗi đi."
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu tôi không gì sai mà phải xin lỗi?!
Chỉ vì Triệu Thiên đang đứng trên sân thượng?
Nhưng mạng sống của ta có liên quan gì đến tôi?
Mọi người không ngừng thúc ép. Sự bất lực khi không thể kiểm soát số phận mình khiến tôi cay mắt, không biết lúc nào đã trào nước mắt.
Tôi nghiến chặt răng, từ kẽ răng bật ra hai chữ: "Xin lỗi."
Triệu Thiên vui sướng đắc ý, từ trên cao ra lệnh cho tôi.
"Đồ tiện nhân, quỳ xuống xin lỗi tao! Nếu không, tao sẽ nhảy xuống!"
Bạn thấy sao?