Mùa Hè Không Nghe [...] – Chương 3

Tôi chiếc máy trợ thính bị nghiền nát dưới chân ta, ánh mắt ta đầy vẻ đắc ý, thật khoái trá, gì đó từng lời từng chữ.

 

Nhưng tôi không nghe thấy.

 

04

Tôi lảo đảo đi vào văn phòng, chủ nhiệm lớp thấy tôi, cả người bê bết máu, ông ấy hoảng sợ nhảy dựng lên, lao đến nắm lấy vai tôi.

 

"Em bị sao ?"

 

"Ai đánh em thành thế này?"

 

Tôi không nghe thấy tiếng của thầy, tay ôm chiếc máy trợ thính bị vỡ, vừa một chữ thì tôi khóc òa.

 

Sắp thi đại học rồi, máy trợ thính của tôi bị hỏng không nghe nữa, thay một cái mới phải tốn mấy chục triệu, tôi không thể để mẹ tôi vất vả đi vay tiền .

 

Chủ nhiệm lớp cứ hỏi tôi, tôi không nghe thấy những gì thầy , chỉ có thể liên tục với thầy:

"Triệu Thiên đã dẫm nát máy trợ thính của em."

05

Trong văn phòng có rất nhiều người, Triệu Thiên và nhóm của ta, còn có chủ nhiệm lớp và các thầy giáo.

 

Chủ nhiệm lớp giữ tôi, chỉ vào mặt tôi sưng đỏ, tức giận hét với Triệu Thiên.

 

"Tuổi còn nhỏ mà ác độc như ! Bạn ấy là người điếc, sao em lại đánh ?"

 

"Em biết máy trợ thính của đắt cỡ nào không?! Bạn ấy không nghe , sao học ?"

 

"Thi đại học sao đây? Em là học sinh yếu kém, đừng kéo người khác xuống!"

 

Chủ nhiệm lớp của Triệu Thiên định hòa: "Lão Lưu, thầy đừng nóng vội, chúng ta từ từ rõ chuyện này."

 

Triệu Thiên khoanh tay, mặt đầy vẻ kiêu ngạo : "thầy Lưu, thầy không thể đổ lỗi cho em như , ai chứng kiến em đánh cậu ấy?"

 

Mấy "du côn" cũng thờ ơ, giống như chắc chắn chủ nhiệm lớp không thể họ.

 

Thầy Lưu trừng mắt: "Chúng tôi sẽ xem lại camera."

 

Triệu Thiên đắc ý: "Hành lang đó không có camera."

 

Chủ nhiệm lớp khéo léo bắt bẻ: "Chúng tôi chưa là ở hành lang, sao em biết Chu bị đánh ở đó?"

 

"Không phải em thì ai ?"

 

Triệu Thiên hơi hoảng hốt, rồi lại kiên quyết : "Cậu ta không có chứng cứ, sao cứ đổ tội cho tôi?"

 

"Chắc là đám học sinh kém như tôi không đáng sao?"

 

Mặc dù tôi không thể nghe, tôi đoán là Triệu Thiên không thừa nhận.

 

Tôi nắm lấy tay áo của chủ nhiệm lớp, chỉ vào chiếc đồng phục trên người mình, : "Thầy giáo, những dấu vết này trên người em là do bọn họ đá em, chỉ cần so với giày của họ thì sẽ biết ngay."

 

Mọi người đều về phía chúng tôi, mấy "du côn" hoảng sợ, rụt chân lại.

 

Triệu Thiên cũng lộ rõ vẻ tức giận, mắt tôi đầy thù hận.

 

Lúc này, phó hiệu trưởng bước vào.

 

Phó hiệu trưởng là một người trung niên mập mạp, mặt đầy dầu mỡ. Vừa vào, sắc mặt các thầy đều trở nên khác lạ.

 

Ông ấy không hỏi han gì đã chỉ đạo Triệu Thiên trở về lớp.

 

Chủ nhiệm lớp chỉ vào tôi, tức giận tranh cãi với ông ấy.

 

Ông ta giả lả: "Học sinh ở độ tuổi này sẽ có một chút xích mích, chúng ta từ từ điều tra, không cần vội, cho các em về lớp học trước đi."

 

Tôi thấy chủ nhiệm lớp chán nản, vai rũ xuống, các thầy xung quanh đều tôi với ánh mắt đầy sự thương .

 

Tim tôi như rơi xuống đất, trước đây tôi đã nghe Triệu Thiên có "hậu thuẫn", xem ra đúng là thật.

 

06

Chủ nhiệm lớp đưa tôi đến phòng y tế, thầy chụp lại những bằng chứng về thương tích trên người tôi. Sau đó thầy nhờ y tá sơ cứu vết thương và đưa tôi về lớp.

 

Trước khi đi, thầy nắm chặt vai tôi, tôi cảm nhận sự viên không lời.

 

Nhiều học vây quanh hỏi thăm tôi, tôi chỉ có thể họ mà không nghe một lời.

 

Trương Tín chắn trước mặt họ: "Cậu ấy bị Triệu Thiên đánh, còn hư cả máy trợ thính, giờ không nghe thấy gì nữa."

 

Một học hỏi Trương Tín: "Sao cậu biết?"

 

Trương Tín im lặng một chút rồi trả lời: "Tin tức tôi luôn nhanh nhạy!"

 

Cả lớp tan học, Lục Minh đi đến gần tôi với ánh mắt đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi không nên lấy quyển ghi của cậu. Tôi thật sự không biết ấy sẽ thấy ."

 

Lục Minh bị kích hôm qua, nên muốn học hành nghiêm túc, vì đã lấy trộm quyển ghi của tôi. Triệu Thiên rủ cậu ta đi, cậu ta không chịu đi, thế là ta đã giật lấy quyển ghi mà cậu ta đang chép. Sau đó ta phát hiện những dòng chữ trong đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...