Mùa Hè Không Nghe [...] – Chương 10

Tiếng thúc giục từ xung quanh lại vang lên, ép buộc tôi.

 

"Chu Thu Sĩ, mau quỳ xuống! Thầy biết em ấm ức, đừng loạn, quỳ xuống mau!"

 

Phó hiệu trưởng từ phía sau mạnh tay ấn tôi xuống: "Còn chờ gì nữa?! Mau quỳ đi!"

 

Tôi bị đè đến ngã xuống đất, trước khi đầu gối chạm đất, tôi chống tay giữ cơ thể.

 

"Tôi... không quỳ!"

 

20

 

Tiếng hét đầy giận dữ vang lên khắp nơi:

"Học sinh này sao lại không biết điều như ! Chuyện sống chết quan trọng, em muốn chết em ấy sao?!"

 

"Chu Thu Sĩ, quỳ xuống là xong chuyện!"

 

Phó hiệu trưởng dùng sức đè tôi xuống: "Mau quỳ xuống cho tôi!"

 

Tôi chống tay run rẩy. Sức lực của một người đàn ông trưởng thành không phải thứ một nữ sinh như tôi có thể chống lại. Tôi vừa khóc, vừa cắn răng chịu đựng, quyết không quỳ!

 

Đột nhiên, một tiếng hét giận dữ vang lên.

 

"Dựa vào đâu mà ép ấy?!"

 

Một bóng người lao tới, mạnh mẽ đẩy phó hiệu trưởng ra khỏi người tôi. Tôi mất thăng bằng, ngã lăn sang một bên.

 

Là Trương Tín.

 

Cậu ấy dốc hết sức đẩy phó hiệu trưởng, cố gắng đuổi ông ta ra xa tôi, rồi gào lên với tôi: "Mau đi đi! Chuyện này không liên quan đến cậu!"

 

Tôi lật người, đứng bật dậy. Với một chút liều lĩnh, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, tôi cũng leo lên mép sân thượng!

 

Các lãnh đạo và giáo viên đều hoảng loạn!

 

Một người còn chưa giải quyết xong, lại thêm một người nữa trèo lên!

 

Tôi từ từ đứng thẳng, thẳng vào Triệu Thiên.

 

Cô ta không thể uy hiếp tôi, càng không thể ép buộc ai khác theo ý mình!

 

Ánh mắt Triệu Thiên lóe lên sự tức giận và kinh ngạc, không ngờ tôi cũng dám leo lên.

 

Tôi ta, rất chắc chắn rằng ta sẽ không nhảy xuống. Đây chỉ là cách ta dùng để thao túng người khác.

 

Các giáo viên xung quanh lặng lẽ tiến về phía tôi. Giọng tôi lạnh như băng: "Đừng lại gần."

 

"Hôm nay tôi đứng ở đây, tất cả là do các người ép tôi."

 

Sắc mặt các giáo viên đều xấu hổ, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm. Ông thận trọng : "Thu Sĩ, thầy xin lỗi, thầy không nên ép em. Em xuống đây, thầy đưa em về nhà không?"

 

Tôi lạnh nhạt ông: "Xuống để gì? Để các người lại ép tôi quỳ à?"

 

Các giáo viên bị câu hỏi của tôi cứng họng.

 

Họ có cả đống lý lẽ, như mạng người là trên hết, phải linh hoạt trong cách giải quyết.

 

Nhưng họ không hề hỏi tôi có đồng ý hay không.

 

21

 

Tôi và Triệu Thiên cùng đứng trên mép sân thượng, không ai chịu xuống.

Cục diện căng thẳng kéo dài, đột nhiên có người hô lên: “Lục Minh đến rồi!”

 

Lục Minh với vẻ mặt bối rối bị hai thầy kéo lên sân thượng. Vừa thấy tôi và Triệu Thiên đứng ở mép, cậu ta kinh ngạc không nên lời.

Triệu Thiên thấy cậu ta, tất cả cảm dồn nén trong như tìm thấy lối thoát, hét lên, giọng khản đặc:

“Anh đi! Có phải lại tìm Chu Thu Sĩ không? Tại sao em gọi điện không nghe?!”

 

Lục Minh ấp úng giải thích: “Mẹ mời gia sư đến dạy thêm cho , để điện thoại ở chế độ im lặng rồi.”

“Thi đại học quan trọng hay em quan trọng?! Vì ôn thi mà dám không nghe điện thoại của em?!”

 

Lục Minh cúi đầu đáp: “Em quan trọng hơn! Xin lỗi, Thiên Thiên, em xuống đi, là lỗi của .”

Triệu Thiên ép cậu ta quỳ xuống xin lỗi, Lục Minh thực sự quỳ. Cô ta gào lên như điên:“Em với Chu Thu Sĩ, chọn ai?! Nếu không chọn em, em sẽ nhảy xuống!”

 

Lục Minh không dám ngẩng đầu tôi, vẫn cúi đầu : “Anh chọn em.”

Triệu Thiên vừa khóc vừa quậy, cuối cùng cũng Lục Minh dỗ dành, bế xuống an toàn.

 

Tôi màn kịch mà hai người họ diễn, cảm thấy thật ghê tởm. Tại sao họ cứ phải kéo người vô tội vào mấy chuyện thế này?

Khi tôi đang từ từ leo xuống, một người bất ngờ lao tới ôm lấy eo tôi.

“Bịch!” Cả hai cùng ngã xuống đất, đầu tôi bị đập một cái.

 

Trương Tín mạnh quá, giọng run run: “Tôi bắt cậu rồi.”

Tôi vừa đau vừa tức hỏi cậu: “Cậu có nghĩ đến việc tôi đang định leo xuống không?”

Trương Tín: “?”

 

Một màn kịch rốt cuộc cũng hạ màn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...