17
Trưa hôm sau, tôi đến căn-tin số 2.
Từ xa đã thấy Trần Hành Châu đứng chờ trước cửa.
Vừa thấy tôi, cậu ấy giơ tay vẫy chào.
Xung quanh sinh viên bắt đầu xì xầm bàn tán:
“Người ở cửa đó là Trần Hành Châu đúng không?”
“Không thể nào… nhà Trần Hành Châu giàu mà cũng ăn căn-tin sao?”
“Không đúng đâu, trông đúng là cậu ấy mà!”
Đến lúc này tôi mới mơ hồ hiểu ra lời của Lâm Tiểu Hữu hôm trước:
Trần Hành Châu thật sự nổi tiếng ở trường tôi.
Tôi bước lại gần, rón rén hỏi:
“Chúng ta… ăn trên tầng hai à?”
Cậu ấy gật đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Hôm qua hỏi rồi, nghe sườn xào chua ngọt trên tầng hai là ngon nhất.”
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng ngây người.
Tôi nhớ rõ, hè vừa rồi tôi từng kể với cậu ấy rằng:
“Em rất muốn ăn sườn xào chua ngọt… từ nhỏ đến giờ chưa từng ăn.”
Không ngờ…
Cậu ấy vẫn còn nhớ.
18
Chúng tôi đi tới quầy lấy cơm, Trần Hành Châu đứng trước tôi.
Tôi ngẩng đầu thì… bỗng thấy một gương mặt quen thuộc.
“Bác Ngưu ơi?”
Có lẽ vì nghe thấy giọng tôi, bác Ngưu quay đầu lại.
Dù đeo khẩu trang, tôi vẫn ra nụ rạng rỡ ẩn sau lớp vải đó.
“Ôi chao, Thanh nhi! Bác nhớ con muốn chết, cuối cùng cũng gặp rồi!”
Trần Hành Châu quay đầu hỏi tôi:
“Em quen hả?”
Tôi gật đầu.
Không ngờ hành nhỏ đó lại lọt vào mắt bác Ngưu.
Bác Trần Hành Châu, niềm nở hỏi:
“Cháu là của Thanh nhi à? Trời ơi, đẹp trai quá chừng luôn! Nào nào, để bác thêm cho cháu ít thức ăn!”
Nói rồi, bác hào hứng thêm mấy muỗng đầy vào khay cơm của Trần Hành Châu.
Đến khi cả hai lấy xong cơm, mâm đồ ăn chất cao như núi, chúng tôi ngồi xuống mà không biết phải để khay ở đâu cho vững.
Nhiều sinh viên đi ngang qua không nhịn , rút điện thoại ra chụp lia lịa:
“Trời đất, hai người này ăn gì mà nhiều dữ ?!”
“Họ có quan hệ gì với căn-tin không? Sao phát nhiều đồ ăn thế?”
“Ghen tị ghê, sườn xào chua ngọt mà đầy như đắp núi đó…”
Trần Hành Châu trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng:
“Bạn học Lạc, em… cũng có mối quan hệ tốt đấy chứ.”
Tôi mím môi :
“Cũng… một chút chút.”
Không ngờ vừa ngồi xuống, đã có người nhanh nhẹn đem tới hai ly nước.
Tôi quay lại — là Phạm ở nhà sát vách tôi dưới quê!
Chú nở nụ trìu mến:
“Chà chà, Thanh nhi nhà chúng ta giỏi quá rồi, mới lên đại học mà đã có trai đẹp trai thế này rồi à?”
Tôi hoảng hốt:
“Chú… không phải đâu, không như nghĩ đâu ạ!”
Chú Phạm đầy ẩn ý:
“Ôi dào, hiểu mà hiểu mà, hai đứa cứ tiếp tục đi nhé, về trông tiệm tạp hoá đây.”
Chúng tôi lặng người bóng khuất xa.
Trần Hành Châu uống một ngụm nước, :
“Bạn học Lạc, em không chỉ có ‘quan hệ’, mà còn có mạng lưới quan hệ rộng khắp nữa đấy.”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Dù sao cả cái làng tôi… gần như đã chiếm lĩnh ngôi trường này rồi.
19
Đúng lúc đó, Lưu Thời Nguyệt từ phía sau bước tới.
“Hừ, Lạc Thanh Thanh, sao nào? Không chỉ quen quản lý ký túc, mà cả căn-tin cũng là nhà mở luôn à?”
“Mỗi ngày đều thấy mấy người nghèo khổ chẳng biết từ đâu lôi ra nhận thân thích.”
Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi. Tôi đặt đũa xuống bàn.
“Lưu Thời Nguyệt, rốt cuộc muốn gì? Sao chỗ nào cũng thấy mặt ?”
Cô ta bật khinh khỉnh:
“Cô thật tưởng căn-tin là nhà mở chắc? Cô vào thì người khác không vào à?”
Lúc này, Trần Hành Châu lên tiếng:
“Nếu học này đến để ăn thì mời ngồi xuống ăn cho đàng hoàng, đừng đứng đây chắn đường người khác.”
Lưu Thời Nguyệt sững người, không thể tin :
“Anh! Anh có biết tôi là ai không…”
Cô ta còn chưa hết câu, Trần Hành Châu đã dứt khoát cắt ngang:
“Xin lỗi, tôi không biết. Nhưng nếu muốn ngồi đây ăn, thì bọn tôi có thể nhường chỗ.”
Nói rồi, cậu ấy nắm tay tôi kéo đi.
Trên đường rời đi, tôi lờ mờ nghe những lời bàn tán xung quanh:
“Người kia là Trần Hành Châu thật à? Cậu ấy… đang sao?”
“Trời ơi, cậu ấy bảo vệ kìa, đàn ông như thế là có thật sao?”
“Tin dữ đầu học kỳ: crush toàn trường đã có người , giấc mộng tan rồi…”
Ngay lúc ấy, Phạm lén lút giơ ngón cái với tôi từ xa.
Tôi quýnh quáng xua tay:
“Không phải đâu, ơi! Không như nghĩ đâu!”
Nhưng Phạm lại lộ ra vẻ mặt “ hiểu mà, cũng từng trẻ như con đấy”,
Ý bảo:
“Không cần giải thích… từng trải rồi.”
20
Từ hôm đó, cả trường bắt đầu rộ lên tin đồn.
Có một sinh viên năm nhất mới nhập học,
quen thân với quản lý ký túc, về trễ cũng có người mở cửa,
ở phòng còn nấu mì gói thoải mái.
Căn-tin thì có “người quen”, mỗi lần ăn là khay chất cao như núi.
Ngay cả lao công dọn dẹp ở khu giảng đường cũng biết mặt ấy,
thấy đi học là tranh thủ dọn sạch lớp trước cho vào ngồi.
Điều khiến mọi người sốc nhất là vừa nhập học, ấy đã ‘hạ gục’ nam thần lạnh lùng nổi tiếng nhất trường: Trần Hành Châu.
Lâm Tiểu Hữu say sưa đọc mấy dòng “bóc phốt” trên confession trường:
“Thanh Thanh, cậu nổi tiếng rồi đó! Nhớ giữ mình đấy nha, đừng ‘sập nhà’ scandal nghe chưa!”
Tôi cạn lời, muốn khóc không ra nước mắt:
Nổi tiếng gì chứ… kiểu này là thành hiện tượng Internet tiêu cực rồi còn gì!
Nhưng lời đồn chưa phải điều khủng khiếp nhất.
Điều thật sự đáng sợ là Trần Hành Châu bắt đầu nhắn tin cho tôi mỗi ngày:
【Giờ cả trường đều tưởng là trai em, em định không chịu trách nhiệm à?】
【Một chàng trai trong sáng như bị em hoen ố thanh danh, còn ai dám nữa?】
【Thanh Thanh à, gì đi chứ!】
Tôi đâu dám trả lời gì.
Bây giờ đi học tôi đều cố né Trần Hành Châu.
Nộp bài thì đặt lên bàn cậu ấy xong là quay lưng chạy mất,
mặc cậu ấy gọi mấy lần tôi cũng chẳng dám quay đầu.
Cho đến hôm nay, cậu ấy cuối cùng cũng chịu hết nổi,
đuổi theo tôi ra khỏi lớp, ép tôi vào tường:
“Lạc Thanh Thanh, em chạy giỏi quá ha!”
“Hồi còn online với thì đâu thấy nhút nhát thế này?”
“Hồi đó mấy câu thả thính sến sẩm miệng em ra là có liền.”
“Giờ học rồi, hết rảnh rỗi, một câu cũng không thèm, xóa rồi bơ luôn, em chơi ác thật đó.”
“Giờ cả trường nghĩ là trai em, em cũng chẳng buồn đính chính lấy một lời.”
“Gì ? Có trai mất mặt lắm hả?”
Tôi bị cậu ấy một tràng mà á khẩu, chỉ có thể…lắc đầu khi cậu hỏi câu cuối cùng.
Thấy tôi ngơ ngác đứng im, Trần Hành Châu khẽ thở dài, giọng dịu đi:
“Vậy nếu không em mất mặt… tại sao em lại bỏ , còn cố tránh mặt như ?”
21
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Tại sao mình lại tránh né ? Có lẽ là vì… sâu thẳm trong lòng tôi luôn có một sự tự nhận thức.
Tôi chỉ là một đứa con đến từ làng quê,
tạm thời bước chân vào nơi này nhờ vào điểm số.
Nhưng sau này, tôi sẽ quay về trở về ngôi làng nhỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Còn Trần Hành Châu thì khác.
Cậu ấy thuộc về nơi này:
Thành phố phồn hoa, đông đúc, rực rỡ ánh đèn và tiếng còi xe.
Chúng tôi… là người của hai thế giới khác nhau.
Nhưng lời chôn kín trong đáy lòng ấy… tôi phải sao đây?
Chẳng lẽ phải ngẩng đầu lên, với cậu ấy rằng:
“Trần Hành Châu, tôi không xứng với cậu” tất nhiên là không.
Tôi không giống cậu ấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không xứng đáng.
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào mắt cậu ấy.
“Trần Hành Châu, sẽ có một ngày, lúa mì nhà em sẽ chín vàng.”
Vì tôi phải quay về.
Tôi không ở lại mãi nơi thành phố này,nơi xe cộ tấp nập, náo nhiệt không ngừng.
Cậu ấy mỉm thật nhẹ,
“Lạc Thanh Thanh, có thể về quê cùng em… gặt lúa.”
Từ khi tôi còn nhỏ, các bác trong làng đã dặn tôi:
“Đừng bao giờ tin lời đàn ông.”
Họ , mẹ tôi ngày xưa nhẹ dạ tin lời cha tôi, mới chịu gả vào làng nhỏ này.
Rồi trước cả khi tôi chào đời, ông ấy đã bỏ mẹ mà đi biệt tăm.
Mẹ tôi buồn bã, sinh xong không bao lâu thì qua đời.
Người ta bảo:
“Lúc họ còn , họ có thể hái sao trên trời cho em.
Lúc họ hết , đến cốc nước bên cạnh cũng chẳng thèm đưa.”
Nhưng giây phút này, tôi tin.
Tôi tin cậu ấy thật sự sẽ về làng…và cùng tôi đi gặt lúa trên cánh đồng vàng ruộm cuối hạ.
Bạn thấy sao?