8.
Bầu không khí lại yên tĩnh.
Tôi mơ màng thiếp đi, thì đột nhiên có ai đó xông vào phòng bệnh.
Cô y tá nhỏ cố cản không nổi.
Tôi không kìm mà khẽ nhíu mày.
Giọng của người vừa đến rất quen thuộc, là Liêu Lâm Lâm, đã nhiều năm không gặp:
"Tôi là thiếu phu nhân Tần gia, xem ai dám đụng vào tôi!"
Toàn thân ta khoác đầy đồ hiệu, cổ đeo dây chuyền đắt đỏ, tay đeo bốn năm chiếc nhẫn vàng, bạc, ngọc phỉ thúy, như sợ người khác không biết mình giàu có.
Chỉ là lớp phấn trên mặt ta dày quá mức, khẽ phủi một cái, e rằng cả phòng bệnh sẽ "đổ tuyết".
So với bộ dạng yếu đuối, khúm núm trước Tần Trạch mà tôi thấy ban ngày, quả là một trời một vực.
Trợ lý của tôi không nhịn mà tặc lưỡi, khẽ lẩm bẩm:
"Phu nhân hào môn nào cũng lỗ mãng sao? Đúng là y hệt chồng mình, chẳng có chút phép tắc gì cả."
Tôi thoáng thấy buồn .
Năm đó, Tần Trạch từng là một thiếu gia phong độ ngời ngời, mà lại một con nhà phất lên nhờ trúng mánh, chẳng chịu giữ phép tắc.
Hắn nhất quyết rời xa tôi để cưới ta, ầm ĩ đến mức trở thành trò trong giới thượng lưu.
Nhiều năm trôi qua, cặp đôi này chẳng trưởng thành thêm chút nào, đến cả phép lịch sự cũng chẳng khá hơn.
Ai mà biết , gần mực thì đen, gần đèn thì rạng?
Tôi lạnh nhạt lên tiếng:
"Phu nhân nhà Tần, nửa đêm ồn, có việc gì tìm tôi sao?"
Liêu Lâm Lâm kiêu căng hất mặt:
"Triệu Tịnh Hàn, đừng tưởng tôi không biết về nước vì lý do gì.
“Cô muốn quyến rũ chồng tôi, hồ ly tinh, không ch/ết yên đâu!”
Lời lẽ thật cay nghiệt.
Trợ lý của tôi giận tím mặt, nhảy dựng lên:
"Ở đâu ra bà điên này? Chị Triệu nhà chúng tôi vừa có tiền, vừa có sắc, vừa có tài, lại còn có gia đình hạnh phúc..."
Cô ấy không chắc có nên tiết lộ chuyện tôi đã kết hôn hay không, đành chuyển sang chất vấn:
"Bà điên này, dựa vào đâu mà đến đây phát rồ trong phòng bệnh?"
Liêu Lâm Lâm tức đến mất kiểm soát:
"Con chó này! Chủ nhân mà không quyến rũ chồng tôi, sao Tần Trạch lại bao trọn sân khấu cho ta biểu diễn?"
Cô ta trừng mắt tôi, như thể tôi là kẻ thù không đội trời chung.
Tôi lại thấy buồn .
9.
Tôi và Tần Trạch lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Hắn xuất thân từ gia đình danh giá, tôi thì tính dịu dàng, xem là một cặp trời sinh.
Đáng tiếc, mẹ ruột tôi mất sớm, ba tôi lại thiên vị mẹ kế và em trai.
Dẫu , vẫn có rất nhiều người muốn cưới tôi vợ.
Gia đình bên ngoại là một gia đình có truyền thống học vấn, nền nếp sâu sắc, ông bà ngoại tôi đều mất sớm.
Tuy nhiên, nét duyên dáng và tao nhã truyền lại trong máu thịt, không phải ai cũng dễ dàng sánh kịp.
Câu “lấy vợ phải chọn người hiền đức” quả thật rất đúng.
Huống chi, từ nhỏ, nhan sắc của tôi đã khiến bao người ngưỡng mộ.
Để ngăn người khác tiếp cận tôi, Tần Trạch luôn rất cẩn thận.
Hằng ngày hắn đưa đón tôi đi học, đi tập múa, như sợ tôi bất cẩn sẽ rơi vào tay người khác.
Ước mơ thời thiếu niên của hắn, là "mãi mãi bên cạnh Tịnh Hàn".
Thế , năm lớp 11, khi vừa khai giảng, Tần Trạch gặp Liêu Lâm Lâm.
Hôm đó, ta rơi cây bút của tôi xuống đất, không buồn nhặt lên, thậm chí còn nhân lúc tôi cúi xuống lấy thì cố ý giẫm mạnh lên tay tôi.
Cơn đau khiến tôi phải hít một hơi thật sâu.
Tần Trạch xuất hiện, Liêu Lâm Lâm mới nghênh ngang xin lỗi:
"Xin lỗi nhé, tôi không cố ý."
Tần Trạch giận dữ quát:
"Xin lỗi mà có tác dụng thì cần gì đến nhà tù?"
Liêu Lâm Lâm bĩu môi, ngẩng cao đầu không muốn thêm.
Khi chuông vào lớp vang lên, tôi kéo áo hắn:
"Thôi đi, đừng chấp gì."
Nhưng Liêu Lâm Lâm không chịu dừng:
"Chỉ là một cây bút thôi mà, tôi sẽ đền hẳn mười cây!"
Tần Trạch giận dữ:
"Đây là cây bút tôi mang từ nước ngoài về cho Tịnh Hàn, mười vạn một cây, đền nổi không?"
"Được!"
Cô ta ngoan cố xin kết WeChat với , hỏi tên thương hiệu, còn tuyên bố vài ngày nữa sẽ đưa tận tay tôi.
Một lời hứa thật hoành tráng.
Thế tôi chẳng bao giờ nhận cây bút nào từ Liêu Lâm Lâm.
Ngược lại, tôi phát hiện Tần Trạch và ta ngày càng trò chuyện nhiều hơn.
Trời mưa tầm tã, tôi đứng ngoài phòng tập múa chờ hắn rất lâu, lạnh đến run rẩy.
Mãi sau, hắn mới nhắn tin:
[Tịnh Hàn, đang chơi bắn cung ở câu lạc bộ. Em tự về nhà đi.]
Ngày hôm sau, tôi thấy Liêu Lâm Lâm duyên, đánh nhẹ vào tay Tần Trạch:
"Em bắn cung giỏi hơn !"
"Đừng có khoe khoang, luyện vài ngày nữa chắc chắn sẽ hơn em!"
Hai người họ cãi vặt đầy thân thiết, cử chỉ chẳng còn chút gì là xa lạ.
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra, trong lúc tôi không hay biết, mối quan hệ của họ đã tiến triển nhanh chóng mặt.
10.
Từ nhỏ, tôi đã dạy dỗ cẩn thận, luôn giữ lễ nghi, chưa từng đôi co hay cãi vã với ai.
Nhìn Liêu Lâm Lâm, người đã cướp vị hôn phu của tôi, giọng tôi chỉ lạnh nhạt thêm một chút:
"Nghe nhà họ Liêu đã sản từ lâu, khó khăn lắm mới lấy Tần Trạch, còn sinh cho ta một đứa con trai. Lẽ ra nên biết giữ mồm giữ miệng.
"Khi xưa chen vào, tôi đã không tìm trả thù. Vậy đừng nhảy nhót trước mặt tôi nữa."
Sắc mặt Liêu Lâm Lâm đỏ bừng lên vì giận:
"Không cần dạy tôi phải gì. Nếu năm đó tôi nhẫn tâm hơn chút, đâu chỉ bị thương ở chân."
Mặt tôi lập tức trầm xuống.
Năm ấy, khi đôi chân bị hủy hoại, tôi đã rõ với Tần Trạch rằng chính Liêu Lâm Lâm là người ra chuyện.
Cô ta lừa tôi đến vách núi, đẩy tôi ngã xuống. Nếu không vì , tôi đã không bị cuốn vào trận lở tuyết.
Nhưng hắn nhất quyết không tin, cho rằng một người có tính cách thẳng thắn như Liêu Lâm Lâm không thể ra chuyện đó.
Do không có bằng chứng từ camera giám sát, việc này đành phải gác lại mà không giải quyết.
Nhiều năm trôi qua, mà ta vẫn có gan nhắc lại chuyện cũ trước mặt tôi.
Tôi chẳng muốn phí lời, bảo Văn Văn gọi bảo vệ vào và đuổi ta ra ngoài.
Liêu Lâm Lâm như phát điên, vừa hét vừa dọa dẫm rằng sẽ tìm người ch/ết tôi.
Trợ lý nhỏ của tôi đầy vẻ phẫn nộ, lập tức lấy điện thoại ra, gõ lách cách liên tục.
Tôi xoa nhẹ hai bên thái dương.
Cô ấy vốn là "đặc vụ bí mật" mà Hàn Tri Tự cài bên cạnh tôi.
Không cần nghĩ cũng biết, giờ này ấy đang báo cáo hình với ấy rồi.
11.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Tri Tự dẫn theo Tâm Tâm đến.
Tôi vừa ăn bữa sáng mang đến, lòng vui vẻ không thôi.
"Chồng ơi, mặt nghiêm túc quá, môi còn có thể treo hai lạng thịt heo luôn đấy."
Hàn Tri Tự xưa nay ít , rất hiếm khi có ai khiến sảng khoái như .
"Anh chẳng phải lo cho chân em sao, nếu lại bị thương, không biết phải mất bao lâu mới hồi phục ."
Quá trình chữa lành vừa dài vừa khó khăn.
Năm đó đôi chân gãy nát, tôi phải dùng hết sức lực cả đời mới có thể bò ra từ địa ngục.
Mỗi bước đi đều là đau đớn.
Hàn Tri Tự đều thấy hết.
Nếu không phải vì biết múa là đam mê cả đời của tôi, đã không để tôi mạo hiểm sức khỏe như .
Tôi nhét chiếc há cảo tôm tươi ngon, dai giòn vào miệng , vươn tay định nhéo mũi tôi.
Tâm Tâm tuy mới bốn tuổi, cực kỳ tinh ranh.
Con bé chớp đôi mắt tròn như quả nho đen, lè lưỡi trêu chúng tôi:
"Dì Văn Văn bảo, đây gọi là rải cẩu lương!"
Con bé thừa hưởng nhan sắc của tôi và chỉ số thông minh vượt trội của ba nó, cái gì cũng nhớ rõ, năng trôi chảy.
Nghe quảng cáo bên ngoài thôi cũng có thể về nhà thuật lại không sót chữ nào.
Nói chuyện chẳng khác nào người lớn.
Khi cả nhà đang vui vẻ bên nhau, vệ sĩ bước vào báo cáo:
"Có một vị tiên sinh họ Tần dẫn đội ngũ y tế tới, hai vị có muốn gặp không?"
Hàn Tri Tự vốn định đuổi người đi, tôi nghĩ nên rõ một lần cho xong.
Để Tần Trạch đừng quấy rầy hết lần này đến lần khác nữa.
Cũng thật phiền phức.
Bạn thấy sao?