Sau khi bị liệt bất ngờ, Thẩm Chi Châu đã đưa tôi leo lên Thái Sơn, nơi mà trước khi bị liệt tôi luôn khao khát được đến.Trên đỉnh Thái Sơn, một kẻ tò mò nhặt được hộp nhẫn tôi đánh rơi, nửa như trêu chọc nói:“Anh Châu, anh định làm bảo mẫu cả đời rồi sao!”Thẩm Chi Châu, người vốn luôn dịu dàng, lập tức lạnh mặt với kẻ đó:“Cút.”Nhưng đêm đó, khi tôi vẫn chưa ngủ được, tình cờ nghe thấy giọng nói đầy chán ghét của anh ấy:“Nếu không phải để giải trừ hôn ước, ai thèm chăm sóc một kẻ tàn phế suốt hai năm trời.”“Các người không biết đâu, cô ta thậm chí không kiểm soát được việc tiểu tiện, thật sự kinh tởm.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?