Giọng của Triệu Văn, chắc là cả nhà hàng đều nghe rõ.
Người đàn ông đối diện, từ đầu đến cuối giữ vẻ mặt lạnh nhạt, cuối cùng cũng cong môi khi tôi cúp máy, “Sinh con là chuyện lớn, tôi đưa đi.”
Tôi không gì, chỉ ước gì có thể ngã đầu vào tách cà phê trước mặt mà chết chìm luôn.
4
Cố Hành Tri thanh toán xong, tổng cộng hai trăm lẻ ba tệ.
Tôi vội vàng móc điện thoại ra, “Thêm WeChat nhé, chúng ta chia đôi.”
Anh ấy im lặng hai giây, không gì, đưa mã QR cho tôi.
Thêm xong, tôi chuyển cho một trăm linh một, thở phào nhẹ nhõm.
Từ chối lời đề nghị đưa tôi về, tôi giả vờ dịu dàng chào tạm biệt, sau đó quay người chạy như bay ra cửa.
Tôi đón một chiếc taxi, giọng đầy phấn khởi, “Chú ơi, đường Tân Ninh, quán net Lục Địa.”
Tôi là VIP lâu năm ở quán net này, đến nơi quen thuộc, tôi ngồi phịch xuống ghế.
Quay đầu Triệu Văn đang chăm xem phim và ship couple, tôi : “Dọa chết tớ rồi.”
Cô ấy tháo tai nghe, uống một ngụm cola lạnh, , “Sao thế, đối phương là một tên tầm thường à?”
Tôi lắc đầu, “Còn đáng sợ hơn.”
Cô ấy có vẻ hứng thú, “Là kẻ khiến người ta tụt cảm hay sao?”
Tôi lại lắc đầu, rồi mở WeChat của Cố Hành Tri, lướt một vòng qua vòng bè, quả nhiên tìm thấy một tấm ấy chụp.
Áo sơ mi đen, quần tây, trên sống mũi còn đeo một cặp kính gọng vàng, trông không khác gì một kiểu “bề ngoài nho nhã bên trong bại hoại.”
Tôi đưa ảnh cho Triệu Văn xem, ấy ngơ ngác.
Hiếm khi thấy ấy như , tôi chuẩn bị kể chi tiết về trải nghiệm kỳ quặc hôm nay thì điện thoại bỗng rung lên.
Là tin nhắn WeChat của Cố Hành Tri.
"Chuyển khoản" cầu nhận tiền.
Tôi chợt nhớ ra, ở đây có một phong tục ngầm, nếu trong buổi xem mắt mà bên nam cảm thấy hài lòng, sẽ gửi một phong bao lì xì 66 tệ, nếu bên nữ nhận, nghĩa là đồng ý.
Tôi và Triệu Văn liếc nhau, tim bất giác đập nhanh hơn.
Tuy đã đoán phần nào, khi mở cuộc trò chuyện, tôi vẫn sững sờ.
Số tiền chuyển khoản không phải 66 tệ, tôi đếm một chút, trước dấu thập phân là 5 số 6.
Đối diện với số tiền lớn, tôi ngơ ngác.
5
Sau một hồi im lặng, tôi và Triệu Văn nhau.
Cô ấy nuốt nước bọt, vỗ mạnh vào vai tôi, “Ngớ ngẩn à? Mau nhận đi.”
Nói rồi, ấy nghiêm túc bảo, “Sau này gặp người đẹp trai, giàu có, mắt mờ thế này, nhớ nhường cho tớ.”
Tôi nào còn tâm trí giỡn với ấy.
Tính tôi nhát gan, đối diện với người vừa gặp đã chuyển khoản 6,6 vạn, tôi hơi sợ.
Vội vàng hoàn lại số tiền đó.
Vài giây sau.
Cố Hành Tri: ?
Tôi cẩn thận giải thích, “Nhiều quá, với lại, có lẽ chúng ta không hợp...”
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia hiển thị "đang nhập," đợi mãi cũng không thấy hồi âm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ, ấy nghĩ tôi không biết điều.
Trong khi Triệu Văn không ngừng tiếc rẻ, tôi kéo ấy vào chơi game cùng.
Nhưng mà…
Không hiểu sao, tôi cứ Yasuo bên kia lại thấy có chút bóng dáng Cố Hành Tri.
Đôi mắt đen như đá obsidian ấy cứ hiện lên trong đầu tôi.
Thế là, vài ván game sau, vì chơi kém, tôi bị chửi như chó.
Chắc tôi điên rồi.
Thua liền năm trận, Triệu Văn giữ tay tôi đang định chơi tiếp, mặt mếu máo, “Chị ơi, thua nữa là em xuống hạng đồng luôn đấy.”
Nói rồi, ấy vội vàng thoát game.
Cảm thấy chán nản, tôi cũng thất vọng bắt taxi về nhà.
Rồi…
Tôi bị chặn lại, ngay dưới lầu nhà mình.
Đối diện tôi, chính là Cố Hành Tri, người vừa chuyển khoản 6,6 vạn.
Anh ấy dựa vào tường, cúi mắt tôi, đến khi đứng đối mặt mới phát hiện ra ấy cao hơn tôi rất nhiều.
Tôi... chỉ đến cằm ấy.
Anh ấy dường như chẳng ngại ngùng, mở miệng thẳng thắn, “Không hài lòng về tôi?”
Tôi lắc đầu.
Là sợ ấy không hài lòng về tôi.
“Vậy tại sao không nhận phong bao lì xì?”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, đó đâu phải phong bao lì xì, đối với tôi, rõ ràng là khoản tiền khổng lồ.
Thấy tôi không gì, ấy dường như hiểu nhầm ý, “Không đủ à?”
Tôi đang vội vàng giải thích, thì đã nhanh chóng mở miệng, giọng có chút dò hỏi, “Vậy, thêm một số nữa nhé?”
... Tôi không thốt nên lời.
Trong vài giây tôi im lặng, Cố Hành Tri dường như chắc chắn đã đoán đúng ý tôi, xoay người đi sang một bên, móc điện thoại ra gọi.
Phản ứng của tôi hơi chậm, lúc này mới giật mình bước tới, muốn giải thích rõ ràng.
Tuy nhiên.
Vừa đến gần, tôi đã nghe thấy , quay lưng về phía tôi, khẽ vào điện thoại:
“Cho tôi mượn ít tiền.”
Có lẽ đối phương hỏi mượn tiền gì, chẳng hề nhận ra sự xuất hiện của tôi, nghiêm túc hạ giọng :
“Cưới vợ.”
6
Cưới vợ…
Chắc không phải là chỉ tôi chứ?
Tôi không nhịn lên tiếng, “Cái đó...”
Cố Hành Tri dường như bị tôi cho giật mình, vội vàng quay người lại, và nhanh chóng tắt điện thoại.
Đôi mắt đen tôi chăm , nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.
Tôi có chút hối hận, có lẽ... mình đã quá vội vàng?
Khi tôi đang lưỡng lự không biết phải gì, đột nhiên lên tiếng.
“Tiền thực sự không đủ, cần mượn một phần. Nhưng yên tâm, số tiền này không cần em phải trả lại.”
??
Bạn thấy sao?