Mùa Đông Đó Có [...] – Chương 1

Ngay sau khi gặp mặt đối tượng xem mắt, ta đã đưa cho tôi 6 vạn tệ. Tôi ngại ngùng, không dám nhận.

Nhưng ta lại chặn tôi dưới lầu: “Không đủ? Vậy thêm một số nữa.”

Anh ta chạy qua một bên gọi điện:

“Cho tôi mượn ít tiền.”

“Để cưới vợ.”

1

Hôm sau sinh nhật 24 tuổi, tôi bị gia đình sắp xếp đi xem mắt.

Tôi cố gắng phản đối: “Anh ơi, em có trai rồi.”

Khi ánh mắt của tôi chậm rãi liếc qua, tôi nhanh chóng bổ sung: “Là trai tương lai.”

Anh tôi tôi đầy thất vọng,

“Em theo đuổi người ta một năm trời, ngay cả gấu áo còn chưa sờ , đi xem mắt đi, lần này đảm bảo em sẽ hài lòng.”

Vì cảm thấy thất vọng, tôi không gì thêm.

Anh tôi đúng.

Đối với Chu Lâm, tôi chỉ là một trong số rất nhiều người theo đuổi ta. Nói một cách khó nghe, tôi chính là một con "chó trung thành" chính hiệu.

Trong lúc im lặng, tôi bị trai ép lên xe.

Trên đường đi, tôi tự chụp vài bức ảnh, chọn tấm ưng ý nhất rồi đăng lên vòng bè, chỉ để Chu Lâm thấy.

“Lần đầu đi xem mắt nên cư xử thế nào? Đang online chờ, hơi gấp.”

Tôi cầm điện thoại, chờ đợi suốt cả quãng đường.

Gần đến nơi, tôi nhận một thông báo từ vòng bè.

Là Chu Lâm đã thả tim.

Phần bình luận trống trơn.

2.

Tôi thở dài một hơi, cất điện thoại, vừa đúng lúc xe cũng dừng lại.

Địa điểm xem mắt là một nhà hàng Tứ Xuyên, trang trí độc đáo, giá cả hợp lý, hương vị cũng khá ngon.

Tôi là khách quen ở đây, địa điểm lần này do đối phương chọn.

Tôi đoán, có lẽ đối phương cũng giống tôi, là một người túng thiếu.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy khá hợp.

Tôi thậm chí còn hình dung hình dáng của đối phương: áo sơ mi kẻ, đeo kính, rất trọng đến hiệu quả chi phí.

Thế

Khi gặp mặt, tôi ngỡ ngàng.

Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng, đối phương mặc một bộ đồ đen, gương mặt lạnh lùng, khí chất nổi bật.

Tôi đứng trước cửa, lặng lẽ quan sát.

Người đó cúi đầu liếc đồng hồ trên cổ tay, một tay đặt lên bàn, các ngón tay khẽ gõ nhịp nhàng lên mặt bàn.

Hình như có chút mất kiên nhẫn.

Tôi nuốt nước bọt, quay đầu cầu cứu trai, lặng lẽ gửi cho một ánh mắt đầy khẩn thiết.

Người này quá nguy hiểm, vừa đẹp trai lại lạnh lùng, tôi không khống chế nổi.

Nhưng tôi lại có vẻ rất hài lòng.

“Không sao đâu, kiểu đại sói xám này chưa biết chừng lại thích mấy con thỏ trắng nhỏ như em.”

Nói xong, chẳng chút do dự đẩy tôi ra.

Lực đẩy này, đúng là ruột thật.

Tôi lảo đảo bị đẩy ra, va phải một chiếc ghế bên cạnh, tiếng quá lớn khiến khách trong nhà hàng đồng loạt quay lại .

Bao gồm cả đối tượng xem mắt của tôi.

Cách vài chiếc bàn, ta quay đầu tôi.

Không biết có phải ảo giác không, tôi hình như thấy nhướng mày, rồi đứng dậy, bước về phía tôi.

Tự dưng tôi cảm thấy hơi khó thở.

Trong tầm mắt xuất hiện đôi giày nam, rồi ngước lên, là đôi mắt đen như đá obsidian.

Nhìn gần, ngũ quan dường như càng thêm sắc nét.

Rõ ràng không có biểu cảm gì, lại khiến người ta cảm thấy khí chất lạnh lùng.

Anh ta cúi đầu tôi, rồi nhàn nhạt hỏi, “Không sao chứ?”

“Không... không sao...”

Tật lắp của tôi mỗi khi căng thẳng dường như lại nghiêm trọng hơn.

Tôi nắm lấy tay ấy đưa ra, kéo đứng dậy.

Không biết có phải do ở đây quá nóng không, lòng bàn tay ấy thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi hơi lo lắng, ngón tay vô thức vặn vẹo gấu váy, “Chào , tôi... tôi tên là Quan Hân, là... đối tượng xem mắt của .”

Có lẽ do khí thế của đối phương quá áp đảo, mấy chữ cuối, tôi gần như cắn lưỡi để ra.

Anh ấy im lặng vài giây, miễn cưỡng nở một nụ nhẹ.

“Cố Hành Tri.”

3

Đối tượng xem mắt rất xuất sắc.

Ngoại hình ưu tú, dáng người chuẩn, tài lực chưa rõ, mặt thì chắc chắn không thể nghèo .

Là gu của tôi,

Tôi không có sức ăn miếng lớn thế này.

Hình ảnh phản chiếu trên cửa kính cho thấy hai chúng tôi, ấy, chỉ cần thêm một chiếc kính râm là trở thành nam thần showbiz, còn tôi…

Mái tóc ngang trán, tóc đen dài thẳng, áo sơ mi màu hạnh phối với chân váy xếp ly, khuôn mặt không xấu, chẳng thể liên quan gì đến vẻ đẹp rực rỡ, chỉ là một gương mặt trẻ con ngây ngô.

Khí chất đối phương quá mạnh, tôi không dám gì.

Bữa ăn này có chút ngột ngạt.

Anh gắp thức ăn, rót nước cho tôi, không một lời.

Tôi cũng không dám mở miệng, muốn đáp lễ gắp lại món cho , gương mặt lạnh lùng đó, tôi không dám.

Với kiểu đối tượng xem mắt này, tôi đâu dám mơ tưởng.

May mắn thay, gần cuối bữa ăn, tôi nhận điện thoại từ thân Triệu Văn.

“Gì cơ?”

Bắt máy, tôi cố hạ giọng, phóng đại, “Mèo nhà cậu sắp sinh à? Mình đến ngay đây.”

Thế , giây sau đó, tôi vô bật loa ngoài.

Giọng ngờ vực của Triệu Văn vang lên trong nhà hàng, từng chữ rõ ràng đến nỗi cả bàn bên cạnh cũng nghe thấy.

“Cậu có bị sao không? Nhà tớ nuôi vịt bắc kinh, con đực mà.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...