12.
Vì tâm trạng không tốt, tôi từ chối lời mời ăn tối của người quản lý.
Trở về nhà một mình.
Nhưng cuộc sống đôi khi thật trùng hợp.
Không ngờ lại gặp Lục Cận Thời và trong bức ảnh ngay trước cổng khu dân cư.
Lục Cận Thời thậm chí còn tự tay đưa đó về nhà.
Cô đó ở cùng khu dân cư với tôi.
Hai người trông rất thân thiết, Lục Cận Thời rất dịu dàng lịch sự.
Cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng, tôi vừa định tránh đi, ai ngờ tài xế mà người quản lý đã gọi tôi lại: “Tiền bối Lâm, túi của đây.”
Lục Cận Thời nghe thấy âm thanh, quay đầu lại .
Trong khoảnh khắc chạm mắt, tôi như thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt .
Tôi tận dụng kỹ năng diễn viên của mình, nhận lấy túi từ tay tài xế, tiến đến trước mặt họ.
Cười ngọt ngào: “Thật trùng hợp.”
Rồi bên cạnh : “Anh, đây là của à?”
Tôi tỏ ra bình thản và tùy tiện, gọi là "" chứ không phải " trai".
Anh có vẻ hơi buồn, rồi lại trở nên bình thản: “Tiêu Nghiên, con của mẹ tôi.”
Cô bên cạnh lên tiếng: “Em chưa nghe có em .”
Lục Cận Thời nhíu mày: “Cô ấy… là con của dì Linh.”
“Ồ! Hóa ra là .” Cô tỏ vẻ hiểu ra rồi tôi với ánh mắt tò mò.
“Xinh đẹp như , không minh tinh thì phí quá mà.”
Tôi không bỏ qua vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt ấy cùng nụ gượng gạo.
“Cảm ơn lời khen, tôi thực sự là một diễn viên, không nổi tiếng, không thể gọi là minh tunh .”
Tôi dừng lại một chút: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước, hai người bận việc đi.” Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333
Tôi đi nhanh vào khu dân cư. Khi rẽ qua góc đường, tôi gần như tháo chạy.
Miệng lầm bầm chửi rủa Lục Cận Thời. Rõ ràng có một mập mờ, lại còn là con mẹ, ở Nhật Bản còn ra những hành khiến tôi hiểu lầm.
Bốn năm không gặp, sao lại trở nên tồi tệ như ?
Ghê tởm.
Lẽ ra tôi nên vạch trần bộ mặt tồi tệ của ngay trước mặt đó!
Càng nghĩ tôi càng thấy tiếc.
Lơ đãng một chút, tôi đụng phải một lồng ngực.
Âm thanh tôi vừa nghe thấy vài phút trước từ trên đầu truyền xuống: “Chạy nhanh như gì, gọi em mà em không nghe thấy?”
Câu với giọng điệu dạy dỗ khiến tôi bực mình.
Tôi đẩy ra, nhạo: “Có muốn nhanh hơn cũng không thể, chạy đến trước mặt tôi chắn đường, chó ngoan không chắn đường, không biết sao?”
“Giận rồi?”
“Không có.”
“Không giận sao mấy ngày qua không chuyện với tôi?”
“Bốn năm qua cũng không chuyện với tôi.”
“Ồ, có phải vẫn đang giận không?” Anh xoa đầu tôi, mỉm, tâm trạng có vẻ rất vui.
Khiến tôi càng thêm bực bội.
Tôi đẩy tay ra, vòng qua để đi.
Nhưng không ngờ lại ôm tôi từ phía sau: “Ăn tối chưa?”
Tôi thực sự không chịu nổi sự mặt dày của , ở nơi công cộng ôm ấp, trước đó còn ăn tối với khác, giờ vẫn hỏi tôi có ăn tối không?
“Ăn rồi, Chương Bắc mời tôi ăn hải sản.”
Anh thoáng khựng lại.
Tôi cố gắng thoát ra không chịu buông tay.
Trong lúc đang vật lộn, tôi quay đầu lại mới phát hiện Tiêu Nghiên vẫn còn ở gần đó, đang chúng tôi.
Tôi nhớ lại dự định ban nãy, lớn tiếng với ấy: “Cô , tôi thấy điều kiện của rất tốt, đôi khi vẫn nên mở mắt sáng suốt chút, đừng để bị đàn ông tồi lừa gạt.”
“Anh ấy ôm tôi trước mặt , mấy ngày trước ở Nhật Bản còn cưỡng hôn tôi, đàn ông không đứng đắn như , bẩn thỉu, không xứng với !”
Tiêu Nghiên có vẻ hơi lúng túng, Lục Cận Thời, lên tiếng giải thích: “Cô hiểu nhầm rồi, ấy không phải trai tôi.”
Lời này khiến tôi cũng ngạc nhiên.
Cô ấy hơi do dự: “Tôi có trai rồi.”
Câu này khiến Lục Cận Thời cũng kinh ngạc.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra thoải mái: “Hai người ở Nhật Bản hôn nhau như thế nào? Kể tôi nghe đi, tôi không thể tưởng tượng nổi Lục Cận Thời lại có thể hành xử như thế đó.”
Tôi hoàn toàn bối rối.
Tôi có thể ra ấy chắc chắn thích Lục Cận Thời.
Nhưng ấy có trai?
Tôi cảm thấy IQ của mình không phù hợp với việc chơi trò tâm lý một chút nào, chỉ biết trò thôi…
Khi Tiêu Nghiên rời đi. Lục Cận Thời thấp thoáng: “Có vẻ như em thật sự ghen lắm nhỉ.”
“… Đừng có nữa.”
“Tôi rất thích nhé.” Anh thì thầm bên tai tôi với vẻ ái muội.
Tai tôi đỏ ửng.
13.
Lục Cận Thời thể hiện rõ sự mặt dày của mình.
Khi tôi đã đứng trước cửa nhà, vẫn nhất định muốn đưa tôi về.
Tôi trợn mắt : “Nếu còn đưa nữa là sẽ đến giường đấy.
“Thực ra tôi không có ý định đó, nếu em mời tôi, tôi rất vui lòng.”
Tôi bị cứng họng. Nhìn một cái rồi mở cửa bước vào nhà.
Anh nhanh chóng bước vào theo.
Ngay lúc tôi chuẩn bị nổi giận, đã nhanh hơn uốn gối quỳ xuống.
“Về việc không đúng hẹn trước đó, tôi xin lỗi. Tôi không cố ý, có một dự án gặp sự cố nên phải đến hiện trường, dự án này liên quan đến nhiều người, tôi phải chịu trách nhiệm với họ.”
Đã đến mức này rồi, tôi không thể trách thêm nữa.
Càng trách càng khiến tôi trở nên vô lý.
“Nói xong rồi thì có thể ra ngoài không?”
“Chưa xong.” Ánh mắt tôi đầy quyết tâm: “Những gì tôi muốn với em trước đây vẫn chưa xong.”
Không khí trở nên im lặng, bầu không khí có phần khó .
Lúc này, một tiếng “ọc ọc” phát ra từ bụng tôi.
Lục Cận Thời nhướn mày: “Không phải ăn hải sản lớn sao? Mới đó đã đói rồi?”
Tôi tức giận.
Anh càng vui vẻ hơn: “Nhà có nguyên liệu không? Tôi bữa khuya cho em nhé?”
“Tôi đang giảm cân, không ăn.”
“Thì tôi đói, tôi muốn ăn, có thể không?”
“Anh vừa mới ăn lẩu xong, sao lại đói nhanh thế, là lợn à?”
“Sao em biết tôi ăn lẩu?”
Tôi bị cứng họng lần hai.
Anh hơi nheo mắt, đẩy tôi ra sau ghế sofa: “Em thấy à?”
Một lúc sau, lại đổi ý: “Hôm nay em mới về, theo lý thì không thể thấy .”
Nghĩ đến điều gì, hiểu ra, khẳng định:
“Hình như hôm nay tôi thấy Nguyễn An Nhiên và Chu Gia Dương. Nguyễn An Nhiên đã với em?”
“Quả nhiên là ta. Từ trung học đã không ít lần chúng ta bất hoà.”
Dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng giây sau lại đầy tự tin: “Nếu em đã thấy, càng chứng tỏ tôi và Tiêu Nghiên không có gì rồi.”
“Ai lại mời đối tượng mập mờ đi ăn lẩu? Dù gì cũng phải là món Tây chứ.”
“Bọn hoàn toàn là do hai gia đình sắp xếp, đến nơi mới biết là phải hẹn hò. Dù sao bọn cũng đã quen nhau từ nhỏ, lâu không gặp nên mời ấy ăn lẩu.”
Nhắc đến lẩu, dạ dày tôi lại không chịu mà sôi sục lên.
Anh nhẹ, buông tôi ra rồi đi vào bếp.
“Để bụng đói đi ngủ không tốt đâu.”
Bạn thấy sao?