Mù Quáng Mà Yêu – Chương 4

7.

Trên đường đi, tôi chào trợ lý rồi bảo ấy cùng tài xế quay về khách sạn.

Lục Cận Thời không biết đang nghĩ gì. 

Nhà hàng chọn có hơi xa, lại là loại nhà hàng tự chọn trên mặt nước. Khách có thể vừa ngâm mình trong suối nước nóng vừa ăn uống.

Tôi Lục Cận Thời.

Anh bình thản :Sáng nay hai người ngâm suối nước nóng khá thú vị, tôi cũng muốn thử.”

“…”

Có phải đang cố ý châm chọc không? 

“Thời tiết lạnh như , ăn uống trong suối nước nóng, không cảm thấy ấm áp sao?”

“Chỉ cần vui là .”

Tôi cúi đầu.

Cũng chính vì cúi đầu nên tôi không hề thấy ánh mắt thoáng vẻ u ám của .

Thức ăn nhanh chóng bưng ra.

Đói cả buổi, tôi chỉ muốn tập trung ăn uống.

Gần như đã quên mất việc sáng nay Lục Cận Thời có vẻ không vui. Cho đến khi dùng hành giống như Chương Bắc đẩy tôi vào bên suối nước nóng, tôi mới choáng váng.

“… Anh ?”

“Hôm nay hai người diễn khá vui vẻ, tôi cũng tò mò không biết cảm giác như thế nào.”

Anh nhếch môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Giờ thì xem ra, cảm giác rất tốt.” Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333

“…?”

Tay chạm vào eo tôi, lần tìm đến dây đai, kéo một cái, áo choàng lập tức mở ra.

Tôi kêu lên, lại ôm chặt tôi vào lòng.

Cơ thể mềm mại áp lên cơ thể cứng rắn.

Tiếng kêu biến thành tiếng rên nhẹ.

“Đạo diễn nhờ tôi giúp em tìm cảm giác trong cảnh diễn.”

Cảnh diễn?

Cảnh hôn sao?

Để Lục Cận Thời giúp tôi tìm cảm giác trong cảnh hôn?

Nghe lời này…

Giọng trầm thấp bên tai xác nhận suy đoán của tôi: “Có muốn trai dạy em cách hôn không?”

Đầu óc tôi hoàn toàn tê liệt.

Anh thật sự muốn hôn tôi?

Ý nghĩ lạ lùng này vừa xuất hiện, tôi bị sốc.

Chưa kịp phản ứng, vừa ngẩng mặt lên, đúng lúc môi chạm vào môi tôi.

Không kịp đề phòng mà bị ôm lấy cổ, nụ hôn nóng bỏng cuốn lấy tôi, vừa sâu vừa kịch liệt.

Giống như cơn giận bị kìm nén cuối cùng giải thoát, cắn nhẹ môi dưới của tôi, mở hàm răng ra, tác quay cuồng dữ dội…

Trong không gian riêng tư, cùng với hơi nóng từ suối nước nóng, làn da tiếp theo từng nhịp.

Khiến người ta nhất thời quên đi ràng buộc đạo đức, muốn vượt qua ranh giới cấm kỵ.

“Hừ…” Anh khẽ.

“Mới có đã không chịu nổi, xem ra phải tập luyện nhiều hơn.”

Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận. Mồ hôi cùng hơi nước tôi chẳng khác nào bị người ta giày vò mãnh liệt.

Anh hít thở nặng nề, tôi một lúc lâu, ánh mắt tối tăm xoay chuyển.

“Có muốn ngày mai cảnh này một lần cho xong không?”

Giờ tôi đã hiểu ý .

“Không muốn.” Tôi đẩy ra, trượt về phía bờ.

Nhưng nhanh chóng đuổi theo, ôm lấy tôi từ phía sau.

“Tôi nghĩ em muốn.”

Nụ hôn nóng bỏng rơi trên tai tôi, tôi không biết sao mà chân tay mềm nhũn.

Anh chờ thời điểm, lại một lần nữa hôn xuống…

8.

Về đến khách sạn đã là mười giờ tối.

Lục Cận Thời nhất quyết tiễn tôi đến tận cửa phòng, vì cảm thấy có lỗi, tôi cứ lén lút như ăn trộm khiến cả đoạn đường.

Tôi càng tức giận hơn.

Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ!

Vào phòng khách sạn, tôi định đóng cửa lại ngay. Đột nhiên Lục Cận Thời chặn cửa lại: “Ngoài đó lạnh lắm, không mời tôi vào ngồi một chút sao?”

Tôi , vô thức : “Anh ” là cái gì?”

Anh nhướng mày ngạc nhiên.

Ánh mắt trở nên lơ đễnh, : “Em muốn thế nào, trai đều đồng ý.”

Tôi hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Vừa nãy đối xử với tôi như , còn dám tự xưng là trai.”

Anh nghe thấy câu này, khóe miệng càng cong lên: “Anh trai và người không giống nhau, em không biết sao?”

“Tôi ngu ngốc, không biết nhiều như đâu, trai biết cách chơi.”

Ánh mắt tôi càng sâu hơn, thẳng: “Gọi trai một lần nữa, đêm nay tôi sẽ không đi.”

Tôi bị dọa đến phát khiếp, vội vàng đá chân ra, đóng sầm cửa lại.

Trước khi đi ngủ, tôi gọi điện cho An Nhiên lần nữa.

Lần này là chỉ trích nặng nề.

“Đều là lỗi của cậu. nếu không phải cậu nhất quyết gửi cái đó, còn bắt mình gửi lại, mình đâu có gửi nhầm!”

Ở đầu dây bên kia, An Nhiên không biết đang gì, có vẻ không ý, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lạ.

Mất một lúc lâu mới thở hổn hển trả lời: “Cũng không thể trách mình , trách cậu không có não. Chúa trời cho cậu nhan sắc, chắc chắn cũng cất luôn cái não của em rồi.”

Dừng một chút, bên kia bỗng nhiên tò mò hỏi: “Vậy sao bốn năm rồi cậu vẫn giữ tin nhắn của Lục Cận Thời ở đầu trang… ưm…”

Giọng An Nhiên đột ngột ngừng lại, trong điện thoại truyền đến giọng quen thuộc của một người đàn ông:

“Trong lúc này, không nhắc đến đàn ông khác.”

Tôi: “…”

Là Chu Gia Dương.

Giọng này tôi rất quen thuộc.

Hầu như không cần nghĩ, tôi biết ta “lúc này” là chỉ cái gì.

Nghĩ đến việc phiền chuyện của họ, tôi xấu hổ im lặng rồi cúp máy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...