5.
Thực ra việc phải dậy sớm để quay phim không phải là lý do giả. Ngày hôm sau, tôi còn có một cảnh quay với nam chính trong bể suối nước nóng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận một cảnh quay "nhạy cảm" như thế kể từ khi bắt đầu sự nghiệp, tôi vốn rất hào hứng và mong chờ.
Nhưng khi mặc áo choàng tắm và ngồi bên bể suối nước nóng cùng nam chính Chương Bắc, tôi lên liền thấy Lục Cận Thời, nụ lập tức cứng đờ.
Tại sao vẫn chưa đi, không phải là có việc sao?
“Anh có biết người đó không?”
Chương Bắc ý đến ánh mắt của tôi, nghi ngờ hỏi.
Tôi qua Lục Cận Thời một cái. Vẻ ngoài của giữa đám đông nhân viên cực kỳ nổi bật.
“… Không biết.”
Lục Cận Thời nheo mắt, không vạch trần tôi.
Vừa lúc đạo diễn bảo chúng tôi xuống nước để bắt đầu quay, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống bể suối nước nóng.
“Mị Tuyết, em phải cởi áo ra.” Phó đạo diễn nhắc nhở.
Tôi nhớ ra bộ đồ bơi liền thân bên trong áo choàng chỉ có chút vải, lập tức cảm thấy lúng túng.
Lục Cận Thời ở đây, tôi không thể cởi trước mặt ấy…
Trong khi tôi còn do dự, Chương Bắc đã cởi chỉ còn lại một chiếc quần bơi. Anh tiến lại gần tôi, ân cần : “Đưa đồ cho tôi, tôi sẽ đưa cho nhân viên.”
Tôi liếc Lục Cận Thời, không chỉ không đi mà còn ngồi bên đạo diễn.
Hình như quen biết đạo diễn.
Ánh mắt chiếu lên người tôi, không thể đoán vui hay giận.
Tôi cắn răng, cởi bỏ áo choàng. Lộ ra bộ đồ bơi có phần gợi cảm bên dưới.
Cảm nhận ánh mắt của trở nên áp lực, cảm tưởng âm u sắp che mờ đôi mắt.
Tôi gượng gạo thúc giục: “Nhanh, bắt đầu đi.”
Thật không may, cảnh quay này là cảnh nhạy cảm nhất của bộ phim.
Cũng là cảnh duy nhất có nụ hôn.
Mà lại bị Lục Cận Thời xem ngay tại chỗ.
Anh có thể nghĩ tôi suốt mấy năm qua toàn đóng những cảnh không đứng đắn sao?
Trong lúc ôi đang lo lắng thì Chương Bắc đột ngột đẩy tôi vào bên bể.
Da thịt tiếp , đầu tôi như ong ong.
Tôi vô thức liếc Lục Cận Thời.
Rõ ràng không có vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn , tôi vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Mị Tuyết, em đang mơ mộng gì thế, thoại đi!” Đạo diễn thúc giục.
Tôi vội vàng lấy lại tinh thần.
Nhưng khi nghĩ đến lời thoại phải , mặt tôi lại nóng bừng. Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333
Bộ phim này có thiết lập là em dởm, trước mặt Lục Cận Thời, thế nào cũng như đang ám chỉ ấy.
“Tình Tình, em biết trai đã thích em từ lâu đúng không?” Chương Bắc là một diễn viên chuyên nghiệp, lời thoại rất .
Tôi chỉ có thể gượng gạo giả vờ xấu hổ, phân vân: “Anh, mẹ sẽ không đồng ý đâu.”
“Ở nhà em đừng lo lắng, chỉ cần hỏi trái tim em, em có thích trai không?”
Thấy tôi không trả lời, Chương Bắc nhẹ nhàng vén ngọn tóc trước trán tôi, lại hỏi một lần nữa.
Hành rất thân mật.
Tôi cúi đầu gật nhẹ, chỉ muốn kết thúc sớm…
Khi cảm thấy hơi thở từ trên đầu gần lại, tôi từ bỏ chống cự, nhắm mắt chờ đợi nụ hôn rơi xuống.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Mị Tuyết, em sao , trạng thái của em không ổn.”
Chương Bắc nhẹ nhàng an ủi tôi: “Tôi nghe em chưa quay cảnh hôn bao giờ, có phải là lo lắng không? Không sao, tôi sẽ hướng dẫn em, chỉ cần phối hợp với tôi là .”
Tôi vốn đã căng thẳng, nghĩ rằng hôn xong thì sẽ giải thoát.
Kết quả lại phải quay lại một lần nữa, tôi càng thêm lo lắng.
Tôi không dám người ngồi bên đạo diễn.
Anh càng bình tĩnh, tôi càng cảm thấy như đang chờ cơn bão đến.
Mỗi lần tức giận, đều như .
6.
Tôi vốn nghĩ rằng cảnh hôn sẽ rất đơn giản. Thực tế chứng minh, là tôi đã nghĩ quá đơn giản.
Tôi hoàn toàn không biết cách .
Cả buổi sáng, cảnh hôn bị NG hơn mười lần. Mỗi lần khi sắp hôn đến, đạo diễn lại hét lên “Cắt”.
Lý do thì mỗi lần một khác.
Lời chỉ trích tôi mất hết tự tin.
Cảnh hôn của tôi tệ đến sao?
“Có lẽ chúng ta nên để cảnh này qua một bên hôm nay, Mị Tuyết, em về nhà tìm lại cảm giác đi, ngày mai quay lại.” Đạo diễn đồng hồ .
Phía sau còn nhiều cảnh quay khác, rõ ràng vì tôi mà tiến độ của đoàn phim bị chậm lại.
Tôi cảm thấy có chút hối hận, không khỏi cảm thấy chán nản. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ NG nhiều như .
Về phòng thay đồ, tôi gọi điện cho An Nhiên. Định để ấy an ủi mình, ai ngờ ấy lại một trận long trời lở đất.
Điều đó tôi càng thêm khó chịu.
“Có gì buồn sao?”
“Tất nhiên rồi, thật sự là quá sốc. Đã mặc đồ bơi gợi cảm trước mặt trai rồi, còn phải hôn người khác ngay trước mặt ấy, quan trọng là, bộ phim này còn là em giả, ha ha ha…”
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ như gấc.
Cô ấy còn : “Nói đi, sao ấy lại đến xem cậu
quay phim?”
Đây cũng là câu hỏi tôi muốn biết.
Nhưng tôi chưa bao giờ hiểu rõ Lục Cận Thời…
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, tôi tưởng là trợ lý.
Tôi cúp máy rồi ra mở cửa.
Không ngờ ánh mắt va vào đôi mắt không biểu cảm của Lục Cận Thời.
Tôi ngẩn người.
Anh ấy lên tiếng: “Lâu ngày không gặp, trai mời em đi ăn tối nhé?”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy từ " trai" trong câu của có một ý nghĩa kỳ lạ.
Tôi cố gắng từ chối: “Nhưng buổi chiều em còn có cảnh quay.”
“Tôi đã xin phép đạo diễn cho em rồi.”
“Anh quen đạo diễn sao?” Câu hỏi này tôi đã thắc mắc từ lâu.
Nhưng không trả lời, chỉ nham nhở: “Thay đồ xong thì đi thôi.”
Nói xong ấy quay đi, không cho tôi cơ hội từ chối.
Tôi hơi do dự.
Nhìn bóng dáng đã đi xa, tôi vẫn bước theo .
Hah, tôi đúng là không có tự trọng.
Bạn thấy sao?