Mù Quáng Mà Yêu – Chương 2

3.

Năm tôi lên lớp 10, mẹ tôi tái hôn, sau đó cứ như cùng với Lục Cận Thời trở thành người một nhà. 

Cả cuộc đời của mẹ tôi không biết đã tái hôn không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây là lần đầu tiên bà gả vào một gia đình tốt như .

Thực sự đến giờ tôi vẫn không hiểu, Lục gia là một gia đình quyền quý, sao bố Lục Cận Thời lại chọn mẹ tôi?

Có phải vì mẹ tôi đẹp không?

Dù lý do là gì, điều đó cũng không quan trọng.

Tôi hiểu mẹ tôi, với tính cách của bà, có lẽ bà sẽ lại ly hôn.

Vậy nên từ khi vào Lục gia, tôi không nghĩ đến việc xây dựng mối quan hệ tốt với họ. Cũng không bao giờ dùng đến một đồng nào của họ.

Trong suốt thời gian học trung học, tôi chỉ dựa vào việc gia sư cho An Nhiên để kiếm tiền.

Tôi sống ở Lục gia với suy nghĩ giữ khoảng cách với họ. Nhưng Lục Cận Thời lại liên tục vỡ kế hoạch của tôi.

Không biết vì lý do gì, rất quan tâm đến tôi.

Có lẽ do cách giáo dục từ nhỏ, không thể phớt lờ tôi dù không có quan hệ huyết thống. Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333

Anh kiên nhẫn dạy tôi học, đưa đón tôi đi học. Anh không để tôi bừa, cũng không cho phép những người không đáng tin cậy tiếp cận tôi.

Biết tôi hay đãng trí, luôn mang theo những thứ tôi cần trong ba lô của mình.

Dường như thật sự coi mình như trai của tôi.

Khi tôi dần quen và chấp nhận trai mình, tôi bỗng nhận ra không giống như tôi nghĩ.

Lên lớp 12, An Nhiên bảo tôi theo đuổi đối thủ không đội trời chung của ấy, Chu Gia Dương, người đứng đầu khối văn của trường.

Lục Cận Thời biết , nghĩ tôi sớm nên rất tức giận. Đó là lần đầu tiên giáo dục tôi một cách nghiêm khắc như

Anh bảo tôi tránh xa Gia Dương, hôm sau tôi đã "hẹn hò" với Gia Dương trong một khu rừng nhỏ.

Anh biết đã lập tức báo cáo với giáo viên. Hôm đó Gia Dương bị bắt, còn lợi dụng sự hỗn loạn để đưa tôi đi.

Tôi cố gắng chống cự, lại đột ngột đẩy tôi vào một cái cây.

“Lâm Mị Tuyết, em thích hắn đến sao?” 

Hơi thở nặng nề gần kề, vô cùng nóng bỏng, rõ ràng đang kìm nén cơn giận.

Tôi cúi đầu, nhanh chóng nhận lỗi.

Đôi tay mảnh mai trên cổ tôi vuốt ve, vuốt ve một hồi lâu mới dừng lại.

Đó là lần đầu tiên tôi nghi ngờ có thể dưới vẻ ngoài hiền lành nghiêm túc của là một mặt khác không biết đến.

Sự xác nhận này phải đến sau này khi An Nhiên nhờ tôi mua một chiếc ô nhỏ để trêu chọc Gia Dương.

Không ngờ bị Gia Dương, một con cáo già phát hiện. Lúc về nhà, thấy chiếc ô nhỏ bỏ vào cặp sách của Gia Dương đã vào trong cặp của tôi.

Thật trùng hợp, bị Lục Cận Thời thấy.

Ánh mắt lạnh lùng của ngay lập tức thay đổi, kéo tôi vào phòng của , đè tôi lên giường.

“Sao em lại có cái này? Em biết cái này từ đâu? Hay là ai đưa cho em?”

Một loạt câu hỏi sắc bén áp lực khiến tôi không thể thốt lên một lời.

“Chu Gia Dương?”

“Không phải!” Tôi hoảng hốt: “Em… em tự mua, em chỉ tò mò…”

“Anh…”

“Ai là trai em?” Ánh mắt sâu thẳm.

Đột nhiên mở chiếc ô nhỏ ra trước mặt tôi.

“Em đã thử chưa?”

Thử cái gì?

Trong lúc tôi còn đang hoang mang, lại

“Nếu em tò mò như , với tư cách là trai, tôi không ngại tự mình biểu diễn cho em xem đâu.”

4.

Tối hôm đó, tất nhiên không thực sự biểu diễn cho tôi xem.

Chỉ muốn dọa tôi một chút.

Nhưng tôi thật sự bị ấy dọa.

Vậy nên khi chọn trường, tôi đã lừa , không chọn cùng thành phố với .

Khi tôi học năm ba, mẹ tôi và bố ly hôn. Lúc đó đang du học sinh ở nước ngoài.

Tôi đơn phương cắt đứt liên lạc với ấy.

Lục Cận Thời luôn là một người kiêu ngạo, tôi không nghĩ ấy sẽ tìm tôi nữa.

Không ngờ vì sự nhầm lẫn của tôi mà bây giờ, giữa đêm khuya, nam nữ một phòng, tôi ăn mặc không chỉnh tề bị đè lên giường trong khách sạn.

Ánh mắt ấy sâu thẳm: “Em có muốn tôi ngủ cùng không?”

Sự đối đầu im lặng kéo dài.

Hai giọt nước mắt tôi rơi vào tóc.

“Lục Cận Thời, đang bắt nạt em…”

Anh hơi ngạc nhiên.

“Chỉ là gửi nhầm tin thôi, sao lại đối xử với em như …”

Những năm qua đóng phim không phải vô ích. 

Làm nữ phụ mà không , mười mấy bộ phim.

Tôi khóc rất chân thực.

Áp lực trên tay giảm dần đi. Tôi tranh thủ lăn sang một bên, ngồi dậy. Quay lưng về phía , cơ thể run rẩy, giả vờ tủi thân.

Anh ấy có vẻ lúng túng: “Tôi thôi, em sợ hả?”

Tôi cố nhịn , nghĩ đến việc trêu chọc ấy.

“Nửa đêm đột nhập vào phòng của con người ta, vừa rồi còn như , ai mà không sợ?”

“Anh trai ở nước ngoài mấy năm nay toàn kiểu này sao?”

“Quả nhiên người nước ngoài chơi trội, em không phải kiểu người đó, sau này đừng có nhẹ dạ như nữa.”

Lục Cận Thời tức giận.

Đây là lần đầu tiên trong đời bị tôi giáo dục, không biết gì để phản bác.

Cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn xin lỗi.

Tôi giả vờ rộng lượng: “Thôi, lần sau đừng như nữa.”

Cuối cùng lại lấy lý do ngày mai phải dậy sớm để đi quay phim, đẩy ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...