1.
Sau bốn năm, dòng tin nhắn vừa ngắn gọn lại mang lực đó một lần nữa xuất hiện trong khung chat.
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Mỗi lần chuyện với thân, tôi đều trong bộ dáng không nghiêm túc vứt bỏ hình tượng.
Gần đây tham gia vào đoàn phim mới, lần đầu tiên đảm nhận vai nữ chính, đãi ngộ của đoàn phim cũng không tồi.
Phòng khách sạn sắp xếp cho tôi rất rộng.
Vừa tắm xong, trên người mặc chiếc váy ngủ gợi cảm mà thân tặng. Nghĩ ngợi một lúc liền chụp một tấm gửi lại ấy.
Ai ngờ lại gửi nhầm cho Lục Cận Thời, người tôi luôn ghim tin nhắn lên đầu.
Tôi và Lục Cận Thời đã lâu không liên lạc, từ sau khi mẹ tôi và bố ấy ly hôn. Tôi nghĩ chắc đã xoá tôi từ lâu rồi, không ngờ vừa nhắn đã lập tức trả lời.
2.
Những ký ức trong tiềm thức khiến tôi ngoan ngoãn gửi địa chỉ cho ấy.
Gửi xong mới phản ứng lại, tôi hoảng hốt.
Lục Cận Thời thực sự sẽ đến sao? Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333
Do dự một lúc, tôi chợt nhớ ra hiện giờ mình đang ở Nhật Bản, hoảng hốt gì chứ.
Anh ấy sao có thể đến ?
Nghĩ , tôi yên tâm đi ngủ.
Nửa đêm, có người gọi điện cho tôi. Trong cơn mơ màng, tôi nghe máy.
Giọng trầm lạnh quen thuộc truyền qua chiếc điện thoại lạnh lẽo: “Mở cửa.”
Tôi giật mình tỉnh táo.
“Lục Cận Thời? Ờ... ?”
Đầu dây bên kia dường như vang lên một tiếng nhẹ.
Trong lúc tôi còn đang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm thì giọng điệu nghiêm túc đó lại vang lên: “Anh đang ở trước cửa phòng em, mở cửa.”
Lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nhảy xuống giường, không kịp đi dép mà chạy ra mở cửa.
Tháng mười một, người đàn ông trước cửa mặc áo khoác đen, vóc dáng cao ráo, phong thái nổi bật.
Cảm giác lạnh lẽo thoáng qua người ta, ùa vào tôi.
Tôi không kiềm mà rùng mình.
Ánh mắt rơi vào một điểm trên người tôi, đôi mắt thoáng khựng lại rồi trở nên tối tăm và sâu thẳm.
“Anh, sao lại ở đây?”
“Không phải em mời đến sao?”
Tôi bối rối: “… Gửi nhầm rồi.”
“Vậy ban đầu em định gửi cho ai?” Ánh mắt hơi híp lại, hơi thở lạnh lẽo bao quanh: “Bạn trai?”
Không hiểu sao đột nhiên tôi lại cảm thấy áp lực, vội vàng giải thích: “Không phải, là Nguyễn An Nhiên, cũng biết mà.”
“Em vẫn còn liên lạc với ấy à?”
“Sao ?”
Anh nhíu mày, dường như rất khó chịu với thân của tôi.
Cũng phải, hồi cấp ba đã không thích An Nhiên.
Tôi vội vàng quay lại đi dép.
Quay đầu lại, phát hiện đã vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
Ngăn cách cái lạnh bên ngoài phía sau cánh cửa.
Thấy bước lại gần, tôi có chút lo lắng: “Anh, sao cũng ở Nhật ?”
“Công việc.”
“Tối nay ở đâu?”
“Không phải em muốn ngủ cùng sao?”
Tôi gượng: “Anh cũng biết là em gửi nhầm mà…”
“Lâm Mị Tuyết.”
Anh gọi tên tôi, ba chữ khiến tôi run lên.
Hồi cấp ba, mỗi khi tôi gì đó khiến không hài lòng, đều gọi cả tên lẫn họ tôi như .
“Chúng ta đã bốn năm không liên lạc đúng không?”
“Ừm…”
“Vậy, sao em lại gửi nhầm nhỉ?” Đôi mắt người đàn ông tối đen như mực: “Cố gửi nhầm phải không?”
“Không phải!”
“Em ghim lên đầu tin nhắn?”
Tôi cúi đầu càng thấp hơn.
“Hừ...”
Một tiếng khẽ vang lên trên đầu tôi, giọng điệu chắc chắn: “Sao em lại ghim ?”
Anh đột nhiên tiến sát, mang theo chút chất vấn hằn học.
Tôi vô thức lùi lại, không ngờ vấp phải chân giường, mất thăng bằng.
Lục Cận Thời cố kéo tôi lại lại không kéo . Cuối cùng cả hai đều ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Bàn tay của vô chạm vào một chỗ hơi… nhạy cảm. Nhận ra tay dường như khẽ cử , mặt tôi đỏ bừng.
Chiếc váy ngủ này rất mỏng, hơn nữa tôi cũng không mặc nội y trước khi đi ngủ…
“Đồ lưu manh, … đứng lên ngay!”
Tôi đẩy ấy ra. Nhưng lại bị giữ ngược lại:
“Em đã gọi là lưu manh rồi, mà hữu danh vô thực thì có phải uổng rồi không?”
Giọng điệu trêu chọc, ánh mắt lơ đãng.
Tôi không thể tin nổi .
Bốn năm không gặp, người luôn chính trực, lạnh lùng và nghiêm túc sao giờ lại ra những lời này một cách dễ dàng như ?
“Anh, thật là sao?”
“Ai là của em?”
Tay nắm lấy một điểm, khẽ giật.
Một luồng điện chạy khắp cơ thể khiến tôi đột ngột cứng đờ.
Anh chăm tôi: “Anh trai có với em không?”
Ánh mắt đó, chứa đựng quá nhiều cảm , khiến tôi không thể thốt nên lời.
Cũng nhớ lại những chuyện trước kia...
Bạn thấy sao?