Một Xu Cũng Không [...] – Chương 6

Nhưng bây giờ, thế giới lý tưởng của ta bắt đầu sụp đổ.

Lâm Khanh từng rằng ta thà chết cũng không từ bỏ sân khấu, vì muốn đến đây bôi nhọ tôi, ta sẵn sàng vứt bỏ cơ hội quan trọng nhất trong sự nghiệp.

Người đàn ông này rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Anh ta ta chằm chằm, trong ánh mắt đầy hoài nghi và dò xét.

Nhìn thấy ánh mắt đó, Lâm Khanh hoảng hốt.

Cô ta bắt đầu rơi nước mắt, vội vàng mở miệng giải thích:

“Không phải đâu! Là chị em đã giở trò trong cuộc thi của em, em không còn cách nào khác mới phải …”

Nhưng trước khi Tề Tu Viễn đến đây, thư ký của tôi đã đưa cho ta xem toàn bộ bằng chứng.

Bao gồm giao dịch giữa Lâm Khanh và đám phóng viên, nội dung những bài báo bịa đặt mà ta đã viết sẵn, thậm chí cả cuộc trò chuyện mà ta đã dàn xếp với ba mẹ tôi để diễn trò trước công chúng.

Thậm chí, ban tổ chức cuộc thi cũng đã lên tiếng.

Họ nhấn mạnh rằng cuộc thi từ trước đến nay luôn công bằng và minh bạch, không thể có chuyện bị tôi thao túng như lời Lâm Khanh .

Một số thành viên cấp cao trong ban tổ chức có mối quan hệ thân thiết với gia đình Tề Tu Viễn, nên dù ta có muốn che giấu, cũng không thể nào bịt tai giả điếc nữa.

Kế hoạch từ từ nâng đỡ Lâm Khanh, sau đó đưa ta về ra mắt gia đình, giờ đây đã hoàn toàn đổ bể.

Tôi không biết Tề Tu Viễn đang nghĩ gì, có lẽ ta đã có một tia hy vọng cuối cùng.

Có điều, ngay khi gặp mặt, Lâm Khanh đã mở miệng dối.

Ngay tại khoảnh khắc đó, Tề Tu Viễn hoàn toàn chết tâm.

Trong ánh mắt ta, tất cả tôn thờ, mến, che chở… đều đã sụp đổ.

Anh ta không một lời, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.

Chỉ còn lại Lâm Khanh ngây dại, theo tia hy vọng cuối cùng của mình dần dần rời xa.

Mất đi sự chống lưng của Tề Tu Viễn, Lâm Khanh bị kết án 15 ngày giam giữ.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Ban tổ chức cuộc thi quyết định khởi kiện Lâm Khanh vì hành vi bôi nhọ và ảnh hưởng đến uy tín của họ.

Cộng thêm việc cha mẹ Tề Tu Viễn nhúng tay vào, 15 ngày giam giữ của Lâm Khanh bị kéo dài thành 2 tháng.

Cùng bị tống vào tù, còn có ba mẹ tôi.

Họ từng dành cả đời giữ thể diện, đến tuổi già lại bị chính con ruột tống vào đồn cảnh sát hai lần trong một năm.

Không chỉ , bí mật ngoại và có con riêng của ba tôi cũng bị lộ ra ánh sáng.

Năm xưa, ông ta từng ca ngợi là một người đàn ông giàu lòng nhân ái, vì nghĩa mà nhận nuôi con của chiến hữu đã mất.

Nhưng bây giờ, ông ta lại trở thành đối tượng bị chế giễu, bị người ta nhạo và khinh bỉ.

Trước khi rời đi, ba tôi tôi lần cuối, giọng khàn khàn:

“Con thật sự muốn tuyệt đến sao?”

Tôi quay đầu, chậm rãi rõ từng chữ:

“Con không hề loạn.

Chỉ là cuộc đời con đã bị cuốn vào cái vòng xoáy này quá lâu, bây giờ con chỉ muốn thoát ra khỏi nó.

Con chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình.

Không còn bị ràng buộc bởi thân, không còn hy vọng vào những người không đáng.

Không còn phải hy sinh bản thân chỉ để đổi lấy chút hơi ấm giả tạo.”

Tôi ngừng lại một giây, rồi nốt câu cuối cùng:

“Hiểu chưa? Con đã không còn thương các người nữa.

Đây là lần cuối cùng con gọi hai người là ‘ba mẹ’.

Từ nay về sau, hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết.”

Ba tôi không thể hiện cảm gì, chỉ lặng lẽ tôi.

Mẹ tôi nước mắt ròng ròng, mở miệng định gì đó, cuối cùng chẳng thể thốt ra lời.

Đến bây giờ, có lẽ bà ta thực sự đã hối hận.

Cả đời bà ta dành hết tâm huyết cho con nuôi, cuối cùng lại bị chính đứa con nuôi đó phản bội.

Còn con ruột của bà ta thì đã bước ra khỏi cuộc đời họ mãi mãi.

Nhưng tất cả những điều này đã không còn liên quan đến tôi nữa.

Suốt hơn hai mươi năm qua, tôi đã rơi quá nhiều nước mắt vì họ rồi.

12

Bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi thấy dì tôi đang đợi trước cổng.

Dì là một trong số rất ít người trên đời này thực sự hiểu rõ ba tôi.

Dì lo rằng sau khi mất mặt trước tôi, ông ta sẽ tìm cách trả đũa.

“Còn Lâm Khanh nữa, con bé đó không phải loại người biết an phận.” Dì , ánh mắt càng lộ rõ sự lo lắng.

Tôi đặt tay lên mu bàn tay dì, nhẹ giọng trấn an:

“Chúng ta không còn yếu đuối như trước nữa.

Nếu có chuyện gì xảy ra, ta đối phó theo huống.

Nước dâng thì đắp đê, binh đến thì tướng chặn.”

Dì nghe , cuối cùng cũng thả lỏng phần nào.

Sau đó, tôi cho người giám sát nhất cử nhất của nhà họ Lâm.

Không ngoài dự đoán, Tề Tu Viễn đã chia tay Lâm Khanh.

Nhưng ta kiên quyết không chịu buông tay, thậm chí nhiều lần kéo đến nhà ba mẹ Tề để quậy . Cuối cùng, ta bị người nhà họ Tề xử lý triệt để.

Ba mẹ tôi đã dốc hết gia sản để bồi đắp cho ta, mà chỉ trong một đêm, Lâm Khanh bị giới múa trong nước phong sát, hoàn toàn mất tăm mất tích khỏi ngành nghệ thuật.

Không còn chỗ dựa, ta quay sang bám lấy ba mẹ tôi.

Nhưng mẹ tôi mỗi lần thấy ta, trong lòng lại tràn đầy căm hận.

Bà ta muốn ly hôn với ba tôi, ông ta không đồng ý. Thế là bà ta suốt ngày trút giận lên Lâm Khanh, đánh mắng không ngừng.

Trong khoảng thời gian đó, công việc kinh doanh của tôi ngày càng phát triển, thậm chí có kế hoạch mở rộng ra thị trường quốc tế.

Ba mẹ Tề, những người từng xem thường tôi, giờ lại chủ gửi thiệp mời cho tôi.

Tề Tu Viễn cũng nhiều lần tìm cách liên lạc, tôi không bao giờ trả lời.

Sau này, trong một bữa tiệc rượu, tôi và Tề Tu Viễn lại cờ gặp nhau.

Anh ta trông trưởng thành và điềm đạm hơn trước, ánh mắt chất chứa đầy nuối tiếc khi tôi.

“Sơ Tuyết, bây giờ em đã trở nên quá xuất sắc… Đến mức suýt không nhận ra em nữa.”

Giọng ta có phần lúng túng, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu.

Một người đã từng đầy tự tin, bây giờ đứng trước tôi mà lưng cũng không dám thẳng.

Anh ta không thay đổi quá nhiều, đã đánh mất đi sự kiêu ngạo năm nào.

Dường như sợ tôi đuổi đi, Tề Tu Viễn vội vàng lên tiếng, một tràng dài không ngừng nghỉ.

Anh ta rằng mình luôn nợ tôi một lời xin lỗi trực tiếp.

Anh ta rằng sau ngần ấy thời gian, cuối cùng ta cũng nhận ra sự thật.

Rằng ta chưa bao giờ thực sự Lâm Khanh, chỉ là đã tự áp đặt những khát vọng của bản thân lên ta, tưởng rằng thông qua ta, mình sẽ tìm thấy chính mình.

“Chỉ đến khi mất đi em, mới hiểu rằng mình đã đánh mất điều gì quan trọng nhất.”

Tôi không còn đủ kiên nhẫn để nghe, cuối cùng dứt khoát đứng lên bỏ đi.

“Sơ Tuyết!”

Anh ta gọi lớn tên tôi, giọng đầy vội vã và tuyệt vọng.

“Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”

Tôi khẽ , trả lời không chút do dự:

“Không thể. Tôi không có hứng thú với dưa leo héo úa.”

Nói xong, tôi lại mỉm đầy châm biếm, thẳng vào ta:

“Tề Tu Viễn, bao nhiêu lời hoa mỹ đi nữa, cũng không thể thay đổi sự thật rằng trong lúc tôi, đã phản bội tôi vì một chút mới lạ.

Bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt tôi, cũng đủ không biết xấu hổ đấy.”

Sau khi loại bỏ lớp kính lọc lý tưởng về ta, tôi mới nhận ra người mà tôi từng xem như thần tượng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Huống hồ, giờ đây tôi đã vượt xa vị trí mà ta từng có.

Từ nay về sau, người dẫn lối cho cuộc đời tôi, chỉ có thể là chính tôi mà thôi.

Có lẽ, sau khi bị tôi từ chối một cách phũ phàng, tâm lý của ta bị đả kích quá nặng.

Không bao lâu sau, tôi nghe tin Tề Tu Viễn và Lâm Khanh lại qua lại với nhau.

Quả nhiên, ngoại chỉ có hai khả năng: một lần hoặc vô số lần.

Chỉ là, lần này, Lâm Khanh không còn nâng niu như trước nữa.

Tề Tu Viễn hoàn toàn bộc lộ bản chất xấu xa của mình với ta.

Anh ta thường xuyên đánh đập ta, không chỉ , ta còn buông lời sỉ nhục, gọi ta là người phụ nữ đê tiện nhất thế gian.

Anh ta coi thường ta, đồng thời lại muốn tìm kiếm sự thỏa mãn từ ta.

Trong lúc hai người họ vùng vẫy trong bể khổ, ba mẹ tôi lại bất ngờ lành.

Nghe , mẹ tôi đã có thai.

Mang thai khi đã lớn tuổi, bà ta dứt khoát từ bỏ ý định ly hôn, thậm chí còn chấp nhận cả Lâm Khanh trở lại gia đình.

Vào một đêm mưa giông sấm chớp, một cuộc gọi lạ bỗng vang lên trên điện thoại của tôi.

Vừa nhấc máy, tôi nghe thấy giọng hoảng loạn của ba.

“Sơ Tuyết, mẹ con bị trượt ngã ở nhà, chảy rất nhiều máu.

Ba thực sự không biết phải sao cả, ba cầu xin con đến giúp mẹ một lần đi!

Dù gì bà ấy cũng đã sinh con, nuôi con hơn hai mươi năm rồi mà!”

Tôi bình tĩnh cúp máy, gọi điện gọi xe cấp cứu cho họ.

Dì đứng bên cạnh tôi đầy lo lắng, vài lần muốn hỏi có cần dì đi cùng không.

“Không cần, con không phải bác sĩ, đến đó cũng chẳng giúp gì.”

tôi một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng gật đầu:

“Cũng đúng… Trời lại đang mưa to, đi lại nguy hiểm.”

Lời dì khiến tôi bất giác cảm thấy có gì đó không ổn.

Nửa đêm, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, điện thoại lại rung lên.

Tôi bắt máy, đầu dây bên kia chỉ có tiếng điện nhiễu loạn.

Tôi lập tức cúp máy, rồi phát hiện có nhiều tin nhắn gửi đến từ số đó.

Tin nhắn mới nhất chỉ có vài dòng ngắn ngủi:

【Xin lỗi, mẹ thực sự không xứng đáng mẹ của con.

Con và dì hãy sống tốt nhé.

Sơ Tuyết, mẹ đi chuộc lỗi đây.】

Tôi chợt run lên, một cảm giác bất an hiếm hoi bùng lên trong lòng.

Tôi lập tức đứng dậy, định xông ra khỏi cửa, khi cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, tôi lại chậm rãi dừng bước.

Cuối cùng, tôi lấy điện thoại, gọi báo cảnh sát về khu vực nơi ba mẹ tôi đang sống.

Sáng hôm sau, người đầu tiên gọi cho tôi là cảnh sát.

Họ thông báo rằng tối qua, khu chung cư cũ nơi ba mẹ tôi sống đã xảy ra một vụ hỏa hoạn.

Cả bốn người trong nhà – ba tôi, mẹ tôi, Tề Tu Viễn và Lâm Khanh – đều thiệt mạng trong đám cháy.

Cảnh sát đã tiến hành điều tra và nghi ngờ có dấu hiệu của hành vi phóng hỏa có chủ đích.

Họ phát hiện rằng cả bốn người đều có hàm lượng an thần quá mức trong cơ thể.

Khi nghe tin này, tôi không biết nên cảm thấy gì.

Khoảnh khắc thấy tin nhắn của mẹ vào đêm qua, cảm của tôi chỉ thoáng dao trong giây lát, đến giờ, tất cả đã trở về sự bình lặng tuyệt đối.

Dì tôi thì khác. Khi tôi, đôi mắt dì đã đỏ hoe. Dì vòng tay ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng an ủi:

“Không sao đâu, từ giờ về sau, con vẫn còn có dì là gia đình.”

Tôi lặng lẽ cúi đầu, không một lời.

Mãi về sau, khi cảnh sát công bố kết quả điều tra, tôi mới biết chuyện gì thực sự đã xảy ra trong đêm hôm đó.

Hóa ra, mẹ tôi chưa từng mang thai.

Bà ta muốn ly hôn với ba, ba tôi cảm thấy mất mặt, nên đã nhốt bà ta trong nhà.

Lâm Khanh sau khi bị phong sát, bị gia đình Tề khinh thường, bị giới múa gạt bỏ, ngày ngày chỉ có thể trốn trong nhà, tích tụ đầy oán hận.

Cô ta căm hận tôi đến tận xương tủy, cho rằng mọi bi kịch của mình đều do tôi ra.

Thêm vào đó, Tề Tu Viễn càng ngày càng xa cách, thậm chí thường xuyên dùng tôi để chê bai ta.

Cuối cùng, trong cơn phẫn nộ, ta đã cùng ba tôi bày ra một kế hoạch độc ác.

Họ dựng lên vụ tai nạn của mẹ tôi để dụ tôi đến, sau đó sẽ ra tay tôi, rồi chia nhau tài sản của tôi.

Mẹ tôi đã biết tất cả.

Nhưng bà ta không ngăn cản, mà chủ đề nghị giúp đỡ.

Ba tôi tin rằng bà ta cũng ghét tôi, nên không đề phòng.

Nhưng đúng vào đêm mưa hôm đó, mẹ tôi đã lén bỏ thuốc an thần vào đồ ăn của ba tôi, Lâm Khanh và Tề Tu Viễn.

Sau khi cả ba bất tỉnh, bà ta xếp họ ngay ngắn trong phòng khách, rồi bật bếp gas lên.

Bà ta không rời đi, mà chọn ở lại trong căn phòng ngập tràn khí gas đó.

Cảnh sát đưa cho tôi bức thư tuyệt mệnh của mẹ, do một người thân đã nộp lại.

Tôi mở ra, trên giấy vẫn còn vết loang của nước mắt.

“Sơ Tuyết, nếu có kiếp sau, mẹ nhất định sẽ một người mẹ tốt.

Kiếp này, mẹ đi chuộc lỗi trước.”

Tôi nhạt, gấp bức thư lại.

Nếu thực sự có kiếp sau, chúng ta đừng dây dưa với nhau nữa.

Từ đó về sau, tôi và dì vẫn sống rất tốt.

Vào một ngày tuyết rơi đầu mùa, tôi ở nhà dì, cùng dì gói sủi cảo.

Căn nhà dì trang trí ấm áp và tràn đầy màu sắc êm dịu.

Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, cũng là lúc dì gọi tôi vào bàn ăn.

Tôi quay đầu lại, thấy gương mặt hiền hậu và nụ dịu dàng của dì.

Một thứ cảm ấm áp, dịu dàng, rất lâu rồi chưa từng xuất hiện, bỗng tràn vào lồng ngực tôi.

Tôi mỉm với dì – một nụ mang theo cảm thật sự.

Dì tôi sững người, rồi từ từ đỏ hoe mắt.

Chúng tôi nhau .

Cuối cùng, vượt qua muôn ngàn giông bão, những ngày tháng sau này, chỉ còn lại mùa xuân ấm áp và những bông hoa rực rỡ.

—— Toàn văn hoàn ——

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...