7
Ngày dì đưa tôi về nhà, vừa hay chạm mặt ba mẹ và em nuôi cùng nhau trở về trong sự vui vẻ hòa thuận.
Lần này, Lâm Khanh đạt giải thưởng lớn trong cuộc thi.
Để chúc mừng, họ đã ở lại nước ngoài chơi thêm nửa tháng.
Trên mạng xã hội, họ liên tục đăng ảnh du lịch.
Nhưng lại không một ai hỏi xem tại sao ngày hôm đó tôi gọi điện cho họ.
Cả nhà họ bước vào cửa, vừa thấy tôi đứng trong phòng khách với khuôn mặt tái nhợt.
Trên mặt bốn người thoáng hiện lên vài phần bối rối.
Đúng , bốn người, Tề Tu Viễn cũng có mặt.
“Chị ơi, lần này em đạt giải lớn, nên rủ Tu Viễn về nhà cùng ăn mừng, chị không phiền chứ?”
Lâm Khanh là người phản ứng nhanh nhất, em ấy bước nhanh đến, thân mật khoác tay tôi.
Tề Tu Viễn cũng hoàn hồn lại, dường như muốn gì đó, khi ánh mắt ấy chạm vào tôi, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Ba mẹ tôi cũng có chút không tự nhiên, không ai mở miệng.
Họ chỉ tôi với ánh mắt đầy mong đợi – hy vọng tôi sẽ như trước đây, ngoan ngoãn cho qua mọi chuyện.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ như .
Dù sao, tôi vẫn luôn là đứa con ngoan ngoãn, không khiến họ bận tâm.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ bình thản gạt tay của Lâm Khanh ra khỏi tay mình.
“Chị!” Lâm Khanh lập tức đỏ mắt, ấm ức đến mức sắp khóc.
“Lâm Sơ Tuyết, con lớn thế này rồi mà còn chấp nhặt với em sao? Con thật sự quá không biết điều!”
Ba tôi ngay lập tức nắm bắt cơ hội để chỉ trích tôi.
Tề Tu Viễn cũng không nhịn mà lên tiếng bảo vệ Lâm Khanh.
Còn mẹ tôi thì vẫn như trước đây – không gì, chỉ đứng một bên im lặng tôi bị mắng.
Đúng lúc này, dì tôi từ trên lầu đi xuống, tay xách theo hành lý của tôi.
Dì nắm tay tôi kéo đi, ba tôi và Tề Tu Viễn lập tức im lặng.
“Đứng lại! Hai người định đi đâu?”
Người lên tiếng lần này là mẹ tôi – người luôn thích khoe khoang rằng tôi ngoan ngoãn biết điều, lại quay đầu dồn hết sự ưu ái cho Lâm Khanh.
“Về nhà tôi nghỉ ngơi. Để con bé ở lại đây, không biết chừng một ngày nào đó sẽ bị các người bắt nạt đến chết.”
Dì tôi đỏ mắt, hung dữ quay đầu lại .
Mẹ tôi cứng họng, không dám đôi co với dì nữa, liền quay sang chỉ trích tôi:
“Sơ Tuyết, con là con của nhà này, con thực sự muốn đi theo dì sao? Nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ thế nào đây?”
Giọng của bà ta đầy trách móc và không hài lòng, cứ như thể quyết định này của tôi đã rắc rối lớn cho bà ta .
Trước đây, mẹ tôi luôn giỏi dùng sự yếu mềm để khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
Nhưng bây giờ, tôi chẳng còn cảm giác gì nữa.
Vì , tôi bình thản đáp lại:
“Đơn đồng ý phẫu thuật là dì tôi ký, từ nay về sau, tôi chỉ nhận dì là người thân.”
Ba tôi giận dữ, xông lên định đánh tôi, bị Tề Tu Viễn ngăn lại.
Dì nhân cơ hội kéo tôi đi nhanh.
Đằng sau, giọng của mẹ tôi vẫn vang lên không ngừng:
“Phẫu thuật? Phẫu thuật gì? Sao con không với mẹ?”
Ngay khi chúng tôi lên xe, bà ta vẫn kiên trì đập cửa xe.
Dì tôi hạ cửa kính, rõ ràng từng câu:
“Chị có biết phẫu thuật cắt bỏ khối u não là gì không? Vài ngày trước, con ruột của chị có một khối u trong đầu, vì không tìm người nhà ký giấy phẫu thuật, suýt chút nữa đã không kịp điều trị. Cuối cùng, nó phải tìm đến tôi để cầu cứu.”
Sắc mặt mẹ tôi lập tức tái nhợt.
Bà ta lẩm bẩm:
“Sao… sao chuyện lớn như , nó không với gia đình…”
Dì tôi khẩy:
“Nửa tháng trước, Sơ Tuyết đã gọi cho các người rất nhiều lần.”
Mẹ tôi chợt như nhớ ra điều gì đó, vội vàng lục tìm nhật ký cuộc gọi trên điện thoại.
Dì tôi hừ lạnh:
“Chị tìm cũng vô ích. Chị đã nhận cuộc gọi, có ai chịu nghe con bé không? Khi đó, các người đều bận đưa con nuôi đi máy bay rồi.”
Nói xong, dì tôi dứt khoát nhấn ga, đưa tôi rời đi.
Tối hôm đó, mẹ tôi cố liên lạc với tôi, phát hiện tất cả tài khoản của bà ấy đã bị tôi chặn.
Cùng bị chặn còn có ba tôi, Lâm Khanh và Tề Tu Viễn.
Ba mẹ tôi không tìm tôi, lại vừa bị dì tôi vạch trần, không còn mặt mũi để tìm dì và dượng.
Vì , họ chỉ có thể lan truyền trong họ hàng rằng tôi là đứa con nhỏ nhen, bất hiếu.
Họ :
“Nó ghen tị với em mình đạt giải thưởng.
Bị bệnh cũng không chịu với gia đình, mất mặt cả nhà.”
Lúc đầu, dì tôi còn tức giận thành tiếng khi nghe những lời này.
Sau đó, dì không thèm đôi co, trực tiếp đăng bệnh án của tôi lên nhóm họ hàng, kèm theo ảnh những ngày dì túc trực chăm sóc tôi ở bệnh viện.
Dì còn đích danh nhắc đến ba mẹ tôi, hỏi họ:
“Lương tâm các người bị chó ăn rồi sao?
Con ruột của mình bị bệnh nặng nhập viện, vì sự chậm trễ của các người mà suýt chút nữa không phẫu thuật.
Thế mà đến giờ, một câu quan tâm cũng không có, lại còn coi việc con bé bị khối u ác tính là chuyện nhỏ?
Rồi quay sang bôi nhọ nó – đứa con vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục?”
Lời dối của ba mẹ tôi bị vạch trần ngay trước mặt họ hàng.
Bị dồn đến cùng đường, họ tức giận đến mức chỉ biết gửi cả chục đoạn ghi âm chửi bới dài ngoằng.
Nhưng dì tôi không thèm nghe, chỉ lặng lẽ rời khỏi nhóm họ hàng.
Tối hôm đó, dì ôm tôi ngủ, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Dì nhẹ giọng :
“Con ngoan, dì biết con không sai. Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi, đừng kìm nén bản thân.”
Nghe , tôi chỉ bình thản dì.
Tôi với dì rằng tôi không hề cảm thấy buồn, thậm chí từ đầu đến cuối, trong lòng tôi chưa từng gợn lên một chút xao nào.
Khi lại ba mẹ mình, tôi không còn quan tâm họ có để ý đến tôi hay không.
Điều duy nhất tôi nghĩ đến là thế nào để cắt đứt quan hệ với họ,
tránh để sau này bị ràng buộc bởi những mối quan hệ mập mờ, để rồi cuối cùng bị họ kéo xuống vũng lầy cuộc sống.
Dưới ánh trăng, tôi thấy ánh mắt kinh ngạc của dì.
Đôi mắt vốn luôn dịu dàng ấy mở to đầy ngỡ ngàng, chỉ một lúc sau, nó lại ngập tràn đau xót.
Tôi biết rằng mình đã thay đổi.
Tôi có thể nhận thức cảm của người khác,
bản thân tôi lại không thể cảm nhận bất kỳ cảm nào.
Có lẽ đây là di chứng sau phẫu thuật, tôi không hề ghét trạng thái này, thậm chí còn cảm thấy thoải mái hơn trước.
Tôi vẫn giữ khả năng phân biệt đúng sai, chỉ là tôi nhận mọi thứ theo cách khách quan và lý trí hơn.
Ví dụ như bây giờ, tôi biết dì là người thực sự thương tôi.
Dù trong lòng không thể cảm thấy biết ơn, tôi vẫn hiểu rằng, trong những năm tháng sau này, tôi phải hiếu kính với dì.
Còn về ba mẹ tôi, có lẽ họ cũng đã cảm nhận sự thay đổi của tôi.
Nhưng họ vẫn ảo tưởng rằng một ngày nào đó tôi sẽ quay về, tiếp tục ngoan ngoãn để họ dễ dàng thao túng như trước đây.
Chỉ là…
Họ không biết rằng, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
8
Nửa tháng sau, ba mẹ tôi mỗi ngày đều khoe khoang trên mạng xã hội rằng họ đối xử với Lâm Khanh tốt đến thế nào, còn nhờ người chuyển lời đến tôi.
Họ muốn tôi hối hận, muốn tôi hiểu rằng nếu tôi chịu xuống nước, chịu giống như Lâm Khanh – nịnh nọt và lấy lòng họ, thì họ cũng có thể đối xử tốt với tôi như .
Suốt hơn hai mươi năm qua, tôi đã theo mong muốn của họ.
Nhưng khi thấy tôi vẫn hoàn toàn thờ ơ, họ bắt đầu lo lắng.
Hôm đó, trước cổng công ty, tôi thấy ba mẹ mình, Lâm Khanh, và… Tề Tu Viễn.
Tề Tu Viễn thấy tôi, theo phản xạ mở miệng muốn chào, cuối cùng chẳng gì, chỉ lảng tránh ánh mắt tôi.
Bên cạnh ta, sắc mặt Lâm Khanh lập tức sa sầm.
Không còn là công chúa kiêu hãnh trên mạng xã hội, lúc này Lâm Khanh tiều tụy, mắt đỏ hoe, giống như vừa khóc xong.
Nhưng khi thấy tôi, ánh mắt ta sáng rực lên.
Tôi biết họ đến đây không có ý tốt, tôi không có hứng xem trò hề của họ.
Tôi định lướt qua họ để vào công ty, mẹ tôi nắm chặt cổ tay tôi.
Bà ta :
“Sơ Tuyết, em con vì cảm thấy có lỗi với con mà bị trầm cảm nặng. Bác sĩ con bé cần có người ở bên cạnh.
Ba mẹ đã hỏi ý kiến Tu Viễn rồi, con cũng sẽ nhường em mình, đúng không?”
Thấy tôi im lặng, bà ta tiếp:
“Bây giờ, Lâm Khanh cũng có chút danh tiếng trong giới vũ đạo trong nước. Gia đình đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền để nâng đỡ con bé.
Con là chị, sao có thể nhẫn tâm sự nghiệp của em mình bị hủy hoại như ?”
Bị giọng sắc nhọn của bà ta đau đầu, tôi im lặng rút tay về, bình tĩnh bốn người trước mặt.
Sau khi gỡ bỏ lớp lọc màu mang tên thân, tôi thấu tâm tư của họ một cách rõ ràng.
Thực chất, ngay cả khi Tề Tu Viễn muốn ở bên Lâm Khanh, họ vẫn có rất nhiều cách để xử lý một cách đàng hoàng.
Nhưng thay vì thế, họ lại chọn cách kéo nhau đến trước cửa công ty để ép tôi nhượng bộ.
Suy cho cùng, họ chỉ muốn thử xem giới hạn của tôi ở đâu.
Xem tôi có còn ngoan ngoãn như trước, sẵn sàng hy sinh lợi ích của mình để họ hài lòng hay không.
Sau vài giây suy nghĩ, tôi nhẹ giọng đáp:
“Được thôi.”
Bạn thấy sao?