23
Vẫn là quán cà phê lần trước, lần này, chúng tôi chọn một góc khuất kín đáo, khó bị thấy.
Dựa vào danh tiếng của Giang Thanh, Đường Lê đã thu hút không ít sự ý, dù bị gắn mác “kẻ thứ ba”, nổi tiếng dù là xấu cũng vẫn là nổi tiếng.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có tay săn ảnh, ta mới tháo khẩu trang.
Tôi Đường Lê đầy hứng thú.
“Chị Đường, em có chuyện chỉ chị mới biết. Xin chị hãy cho em.”
Mặt ta đầy vẻ tủi thân, nước mắt lưng tròng, quả là một “đóa lê đẫm mưa” chính hiệu.
“Tại sao nghĩ tôi sẽ giúp ?” Tôi nhạt.
“Giúp , thì tôi lợi gì?”
Tôi chậm rãi nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp:
“Với lại, đừng gọi tôi là chị. Chúng ta chỉ hợp tác một lần, thực ra không hề quen thân.”
Đường Lê cắn chặt môi, rồi lên tiếng:
“Chị… à không, Tổng giám đốc Đường, gần đây Giang Thanh đang bận một dự án. Em nghe đó là dự án chị đã chuẩn bị từ lâu. Em nghe trong một cuộc điện thoại, ấy muốn nẫng tay trên. Em biết một vài thông tin.”
Đường Lê đúng là thông minh.
Dự án đó chính là dự án tôi và bố đã bàn bạc từ trước.
Giang Thanh gần đây có vẻ sốt sắng, muốn giở trò cản đường tôi.
Nếu ta đã không có nghĩa, tôi cũng chẳng cần giữ đạo lý.
Còn Đường Lê muốn trợ thủ cho tôi, tôi tất nhiên không từ chối.
“Vậy biết phải gì rồi chứ?” Tôi hỏi.
Đường Lê gật đầu thật mạnh.
Thế mới đúng. Tôi cuối cùng cũng nhượng bộ:
“Được rồi, đi. Cô muốn biết gì?”
Thực ra, tôi đã đoán câu hỏi của ta.
Đường Lê, với giọng khản đặc, như muốn sụp đổ, hỏi:
“Tổng giám đốc Đường, tôi thực sự chỉ là một thế thân sao? Tôi là thế thân của ai?”
24
Sau khi tôi thuận lợi giành dự án, Đường Lê cũng tặng Giang Thanh một món quà lớn.
Cô ta tìm Hạ Linh.
Qua WeChat, Đường Lê gửi tôi một bức ảnh chụp Hạ Linh.
Làn da rám nắng, dáng người đã có phần đẫy đà, đứng trong một căn phòng học cũ kỹ.
Có vẻ như ấy đang ở một vùng núi xa xôi.
“Tổng giám đốc Đường, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới tìm ấy. Nhưng… đây là Hạ Linh sao? Đúng là ngoài sức tưởng tượng.”
Đường Lê , giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Cô ta còn bổ sung thêm:
“So với chị, ấy kém xa một trời một vực.”
Trong giọng của ta toàn sự mỉa mai.
Đường Lê lại cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.
Trong mắt ta, Hạ Linh thua kém tôi rất nhiều.
Mà ta, trẻ trung, xinh đẹp, lại còn cướp Giang Thanh từ tay tôi, nên ta không còn sợ gì nữa.
Đường Lê tính toán rất kỹ lưỡng, sắp xếp để Giang Thanh và Hạ Linh một cách tự nhiên gặp lại nhau.
Cô ta muốn Giang Thanh nhận ra rằng, giờ đây “thế thân” đã vượt xa “chính chủ”.
Kết quả đúng như ta mong đợi.
Hình tượng hoàn mỹ của Hạ Linh trong mắt Giang Thanh hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng điều Đường Lê không ngờ tới là, sau khi “bạch nguyệt quang” rơi xuống bụi trần, Giang Thanh uống rượu say mèm suốt một tuần.
Trong cơn say, không ngừng gọi tên tôi.
Trước ngày cưới của hai người, Giang Thanh tìm đến gõ cửa nhà tôi.
25
“Đường Khê…”
Khi mở cửa, hình bóng cao lớn của Giang Thanh hiện ra trước mắt tôi.
Bầu trời u ám, gió thu se lạnh.
Anh tựa vào khung cửa, toàn thân phảng phất mùi rượu, đôi mắt đầy tơ máu.
Tôi quay người, lấy một chiếc áo khoác mỏng từ tủ, khoác lên người, rồi để cánh cửa chậm rãi khép lại sau lưng.
Giang Thanh tự giễu bản thân:
“Tôi thậm chí không còn tư cách vào ngồi trong nhà, đúng không?”
Tôi không trả lời, chỉ thản nhiên :
“Anh quên rồi sao? Chúng ta đã ly hôn, sắp có một ngôi nhà mới rồi.”
Đôi mắt Giang Thanh sưng đỏ, vội vàng giải thích:
“Tôi chỉ vì giận dỗi mà cầu hôn Đường Lê, không ngờ em biết chuyện lại chẳng hề bận tâm.”
Cổ họng khẽ run, tiếp tục khó nhọc :
“Đường Khê, tôi sai rồi. Xin lỗi em.”
Đây là lần đầu tiên trong bao năm qua, Giang Thanh chịu cúi đầu trước tôi.
Nhưng đã muộn rồi.
Anh đưa tay định chạm vào tôi, trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, buộc phải kìm lại ý định.
“Đường Khê, nghĩ lại tất cả những gì đã qua, lòng tôi như bị hàng ngàn con kiến cắn xé.
Ngày xưa em tôi nhiều đến , còn bây giờ, tôi thậm chí không thể chạm vào em.
Đường Khê, giờ tôi mới nhận ra, người tôi nhất là em. Tôi ngu ngốc đến mức bỏ lỡ một người tuyệt vời như em.
Tôi hối hận lắm, Đường Khê. Tôi đau đến mức muốn chết đi.
Tôi phải sao đây? Xin em, Đường Khê, quay lại bên tôi, không?”
Giọng Giang Thanh khàn đặc, rơi nước mắt.
Nhưng trong lòng tôi không hề lay .
Nếu giờ đây tôi mủi lòng vì ta, ai sẽ thương xót cho tôi suốt bao năm qua?
“Giang Thanh,” tôi khẽ gọi tên , giọng nhẹ nhàng đầy bình tĩnh:
“Bạch nguyệt quang vỡ rồi, nên giờ mới nhớ đến tôi sao?”
“Không phải thế, Đường Khê…” Giang Thanh cố gắng biện minh, tôi lập tức ngắt lời.
“Giang Thanh, năm xưa khi Hạ Linh biến mất, tại sao không đi tìm ấy?
Đó chẳng phải là ‘bạch nguyệt quang’ của sao? Với khả năng của nhà họ Giang, nếu muốn tìm, sao lại không tìm ?”
Giang Thanh sững người.
Tôi , ánh mắt sáng rõ, rồi mỉm thay trả lời:
“Vì nhà họ Hạ sản, đúng không?
Hạ Linh tay trắng sao so với tôi, người có thể hỗ trợ .”
“Anh đã không ra, còn tôi thì không vạch trần. Tôi suốt tám năm, đến quên cả bản thân.
Nhưng không ngờ, lại chẳng biết điều, coi thường sự chân thành của tôi như thế.”
Từ xa, tiếng sấm vang lên. Tôi ngước bầu trời u ám, đầy mây đen, rồi để lại câu cuối cùng cho :
“Đừng giả vờ sâu nữa. Từ đầu đến cuối, người nhất chỉ là chính thôi.”
Cánh cửa mở ra lần nữa, rồi đóng lại một cách vững chãi.
Chỉ còn lại Giang Thanh đứng trong gió, đón cơn mưa bão trút xuống.
26
Sau ngày hôm đó, Đường Lê tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi.
Cô ta hỏi:
“Khi chị kết hôn, có ký thỏa thuận gì không?”
Tôi liếc qua bức ảnh ta gửi, là bản thỏa thuận phân chia tài sản trước hôn nhân.
Toàn bộ nội dung đều khẳng định rõ, tài sản của nhà họ Giang sau này không liên quan gì đến ta.
Tôi bật . Chắc chắn đây là tác phẩm của mẹ Giang.
“Đức không xứng vị, ắt gặp tai họa.”
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu với Đường Lê.
Với tính cách của Giang Thanh —
Sau khi Hạ Linh rời đi, trong lòng ta lại xây lên hình bóng của “bạch nguyệt quang” là vợ cũ.
Anh ta sẽ mãi mãi sống trong sự tiếc nuối của những điều mất đi và không thể có .
Còn Đường Lê, không có chỗ dựa, sẽ phải sống dưới cái bóng ấy, trở thành con rối để ta diễn trò.
Tuy nhiên, những chuyện đó giờ không còn liên quan đến tôi nữa.
Tôi xóa sạch tin nhắn của Đường Lê và chặn ta hoàn toàn.
17
Chọn một ngày trời trong gió mát, tôi đến vùng núi.
Lần theo lời miêu tả của các học sinh, tôi tìm một căn nhà nhỏ xây bằng gạch đỏ, mái ngói xanh.
Khi gõ cửa, Hạ Linh ngay lập tức nhận ra tôi.
“Đường Khê?” Cô ấy ngạc nhiên gọi tên tôi, rồi vui vẻ mời tôi vào nhà.
Bên trong là một căn nhà sạch sẽ, gọn gàng, mọi thứ ngăn nắp và ấm cúng lạ thường.
Chồng của Hạ Linh pha cho tôi một tách trà núi thơm ngát, ngọt lành.
Sau khi uống trà, Hạ Linh dẫn tôi đi dạo quanh ngôi làng nhỏ giữa núi, kể cho tôi nghe những năm tháng ấy đã trải qua.
Từ nhỏ, cha mẹ của Hạ Linh đã không hòa hợp. Cô tận mắt chứng kiến mẹ mình sống trong gia đình hào môn mà u uất, không chút niềm vui.
Cô quyết định chọn một con đường khác.
Năm đó, nhà họ Hạ sản. Trong lúc phân chia tài sản, Hạ Linh từ bỏ mọi thứ, thoát ly hoàn toàn khỏi gia đình gốc.
Cô lang bạt khắp nơi suốt vài năm, cuối cùng gặp người chồng hiện tại.
Họ cùng nhau đến vùng núi này và lập ra một ngôi trường tiểu học.
Đến nay, họ đã đưa vài thế hệ học sinh bước ra khỏi núi rừng.
Gương mặt Hạ Linh rạng ngời hạnh phúc
Ánh mắt vẫn sáng trong và tràn đầy tự do, mang theo sự sống của một người luôn theo đuổi điều mình mong muốn.
Khi về tôi, Hạ Linh hỏi:
“Cậu đã đạt điều mình muốn chưa?”
Rồi nghiêm túc :
“Là người ngoài cuộc, tôi luôn cảm thấy Giang Thanh không xứng với cậu.”
Tôi :
“Đâm đầu vào tường mới chịu quay lại.”
Hạ Linh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng :
“Được và mất, tất cả đều là những trải nghiệm.”
Tôi đã quyên góp một triệu tệ cho ngôi trường ở vùng núi này.
Trước khi rời đi, tôi vẽ tặng Hạ Linh một bức tranh.
Trong tranh, một vầng mặt trời đang mọc từ phía sau những ngọn núi cao, ánh sáng rực rỡ soi chiếu cả thung lũng, nơi có một bông lan nở rộ, tinh khiết và lấp lánh.
Hạ Linh cùng các học sinh hái đầy một cốp xe hoa cúc núi để tặng tôi.
Chúng tôi hứa hẹn mỗi năm sẽ gặp lại nhau.
Khi lái xe trở về, những cơn gió núi mát lành không ngừng thổi qua tai tôi.
Toàn thân tôi như giải thoát, nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Tựa như một sự tái sinh.
——(Kết thúc toàn văn)
Bạn thấy sao?