Giang Mộ Niên tôi, mắt đỏ đến đáng sợ. Tôi giúp nhận cuộc gọi, còn bật loa ngoài.
Bên kia vang lên giọng Thẩm Vãn Khê, nghe như đang nghẹn ngào:
“Mộ Niên, ở đâu? Có thể đưa Đồng Đồng đến chỗ em không? Cố Đông Hứa đã trở về, em thực sự sợ quá…”
Giang Mộ Niên không gì mà chỉ tôi chằm chằm, dường như đang quan sát phản ứng của tôi.
“Mộ Niên, có ở đó không? Mộ Niên?”
Thẩm Vãn Khê gấp gáp:
“Em thật sự sợ ta đến tìm em, em không muốn gặp lại ta, có thể đến bên em không? Xin .”
Giọng Thẩm Vãn Khê yếu ớt, nũng nịu. Tôi giúp Giang Mộ Niên trả lời:
“Được, Giang Mộ Niên và Giang Đồng Đồng sẽ đến ngay.”
Ánh mắt của Giang Mộ Niên thoáng dao , dường như có giọt nước mắt rơi xuống.
“Trình Thanh?”
Thẩm Vãn Khê có chút ngạc nhiên:
“Sao lại nghe điện thoại của Mộ Niên?”
“Yên tâm, chỉ lần này thôi.”
Trước đây chưa từng có, và sau này cũng sẽ không bao giờ có nữa.
Tôi cúp điện thoại rồi chủ lấy chìa khóa xe, đặt trước mặt Giang Mộ Niên.
“Còn không mau đi?” Tôi giục.
Anh cầm lấy chìa khóa, tay run rẩy, nghẹn ngào :
“Trình Thanh, em thật sự không còn nữa sao?”
“Không còn nữa.”
Tôi gật đầu với sự bình thản.
“Mẹ, mẹ cũng không còn con nữa sao?”
Giang Đồng Đồng tôi đầy mong chờ.
“Cũng không còn nữa.”
Tôi nở một nụ tự do.
Ngay lúc đó, chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm, tôi hoàn toàn rời khỏi thế giới này, không chút luyến tiếc.
Ngoại truyện: Giang Mộ Niên
Trình Thanh thật sự đã đi rồi.
Tôi chưa bao giờ tin rằng ấy là một người chơi nhiệm vụ gì gì đó.
Tôi đã nghĩ đó chỉ là một cách để ấy giữ tôi lại.
Cho đến khi tôi đột nhiên nghe tiếng ấy trò chuyện với cái gọi là hệ thống.
Họ rằng, Trình Thanh sẽ mãi mãi rời khỏi thế giới này.
Khoảnh khắc đó, tôi hoảng sợ chưa từng có. Như thể ngay lúc đó tôi mới chợt nhận ra, tôi Trình Thanh biết nhường nào!
Trong lúc vô thức, tôi đã ấy, tôi không biết cách nào để giữ ấy lại.
Tôi nghĩ, Trình Thanh tôi, chỉ cần tôi cho ấy biết tôi ấy, chỉ cần tôi xin lỗi chân thành, hối cải thật lòng, ấy nhất định sẽ ở lại.
Cô ấy nhất định sẽ vì tôi, vì Đồng Đồng mà ở lại.
Nhưng, ánh mắt Trình Thanh tôi trở nên xa lạ. Ngay cả ánh mắt Đồng Đồng, cũng không còn thương như trước nữa.
Trước đây ấy tôi đến thế, Đồng Đồng đến thế.
Nhưng tại sao, thay đổi là thay đổi ?
Tại sao ấy có thể lạnh lùng đến , có thể tàn nhẫn đến mức bỏ mặc chúng tôi mà đi?
Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi như đang chiếu lại từng thước phim, không ngừng lướt qua, những lần tôi vì Thẩm Vãn Khê mà vô bỏ rơi ấy.
Những lần Giang Đồng Đồng cứ lặp đi lặp lại trước mặt ấy rằng, ước gì dì Thẩm có thể mẹ của mình.
Nước mắt tôi trào ra điên cuồng.
Không phải Trình Thanh nhẫn tâm bỏ rơi chúng tôi mà là chúng tôi, đã để mất Trình Thanh.
Tôi không biết sao để chấp nhận, rằng Trình Thanh đã rời xa tôi mãi mãi.
Mỗi ngày tôi đều sống trong sự u mê mơ hồ, như thể tôi đang sống trong thế giới của riêng mình, không ngừng tưởng tượng, rằng Trình Thanh có thể sẽ quay về.
Trong thời gian đó, Thẩm Vãn Khê liên tục tìm đến tôi. Cô ấy trách tôi lạnh nhạt với . Cô ấy Cố Đông Hứa đã trở về, cứ đeo bám để nối lại xưa.
Nhưng ấy không biết, Cố Đông Hứa đã đến gặp tôi từ lâu. Anh ta :
“Giang Mộ Niên, có tin không? Thế giới của chúng ta chỉ là một cuốn sách.”
Tôi tin. Vì Trình Thanh, tôi tin!
“Cả tôi và Thẩm Vãn Khê đều đã tỉnh ngộ, nên chúng tôi đã chọn cách chia tay.”
Anh ta :
“Lần này tôi về nước chỉ để xử lý một số công việc trong nước, không liên quan gì đến Thẩm Vãn Khê.”
Anh ta vỗ vai tôi, với giọng đầy thương :
“Giữ gìn sức khỏe nhé.”
Nhìn bóng lưng Cố Đông Hứa rời đi, tôi như một kẻ ngốc.
Có lẽ, tôi thực sự là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc bị Thẩm Vãn Khê quay như chong chóng!
Nếu không vì ta, Trình Thanh đã không rời đi.
Tôi tuyệt vọng đến mức muốn đồng quy vu tận cùng Thẩm Vãn Khê, và đúng lúc đó, tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Thì ra, tôi là nam phụ si và bi thương. Chính Trình Thanh đã từng bước cứu rỗi tôi, giúp tôi sống đến hôm nay.
Nhưng bây giờ, tôi sống còn có ý nghĩa gì?
Trình Thanh đã không còn ở đây.
Cô ấy không còn ở đây, thì tôi cũng nên chết đi theo đúng kịch bản…
Đúng lúc tôi chuẩn bị bước vào cái chết, tôi thấy Đồng Đồng đứng trước mặt, mắt đỏ hoe mà :
“Ba ơi, ba cũng không cần con nữa sao?”
Lưỡi dao chuẩn bị cắt vào cổ tay tôi, cuối cùng dừng lại.
Tôi nở nụ chua xót.
Thì ra, đến quyền chết, tôi cũng không có. Tôi chỉ có thể độc đến già…
End
Bạn thấy sao?