Trong trạm tàu cao tốc, Bùi Dục cầm điện thoại với tâm trạng không yên, xem đi xem lại tin tức đẩy lên đầu bảng hôm nay——Tiêu đề “Thiếu nữ xinh đẹp bị giữa phố xá sầm uất, ai chết yểu?” có chút tầm thường, thế nội dung bên trong lại thật sự rất giật gân——Vài ngày trước, một vừa mới tốt nghiệp cấp ba bị người khác bắt cóc, sát giữa khu phố náo nhiệt rồi ném thi thể vào trong con hẻm nhỏ khu phố cổ. Vì địa điểm án có camera giám sát, rất nhanh sau đó cảnh sát đã xác định và bắt hai đối tượng nghi, một người trong số đó tự xưng là cậu ruột của người bị .
Tin tức kèm theo một đoạn video từ camera giám sát hôm xảy ra sự việc. Từ video có thể thấy , khi đó là ban ngày, người đi lại trên đường cũng không ít, người bị bị hai gã đàn ông cường tráng kéo đi cỡ mười mét, mà trong số người qua đường lại chỉ có một thanh niên tiến đến hỏi thăm, mà dưới đe dọa và ngụy biện của đối tượng nghi, thanh niên này rất nhanh sau đó đã từ bỏ việc ngăn chặn.
Khi đoạn video vỏn vẹn 59 giây này lộ ra thì liền các trang báo truyền thông lớn điên cuồng phát tán đi một cách nhanh chóng, dấy lên vô số cuộc tranh luận, phương tiện truyền thông chủ đạo cũng dựa vào chuyện này để mở cuộc khảo sát: Bắt gặp “gia đình tranh chấp”, rốt cuộc có nên quan tâm không? Lại có người nhiều chuyện gõ dưới bài báo, rằng đã tìm thông tin của “người qua đường lạnh lùng” xuất hiện trong video, ngay lập tức nhận vô số lượt thích, cũng có những người lý trí chỉ ra người “tìm thông tin” đó đã có hành vi phạm pháp, tiết lộ thông tin cá nhân người khác cũng là phạm tội, đương nhiên dưới những bình luận này thường cãi nhau rất dữ dội.
Tuy họ tên người bị trong bài báo đã xử lý, thế Bùi Dục đoạn video đó một cái là đã nhận ra, đã mất chính là học cùng khối của , Âu Dương Tĩnh!
Mà vào hôm xảy ra chuyện, cũng là một trong những “người qua đường lạnh lùng” kia. Tuy rằng đã “may mắn” không bị camera giám sát quay trúng.
Bùi Dục nhớ rõ mồn một, ngày hôm đó bước ra từ cung thể thao, lúc đi đến gần phố ẩm thực thì đúng lúc thấy hai gã trung niên có hành vi không đứng đắn đang kéo lấy một , lại còn quen biết đó nữa, là học lớp bên cạnh. Anh đang định tiến lên thì thấy có một người qua đường xấp xỉ tuổi mình đã chặn hai gã đó lại trước. Lúc đó đứng cách đó không xa, nghe rõ ràng một trong hai gã to xác hét lên với người qua đường lo chuyện bao đồng kia: “Ông đây là ruột của nó! Ông dắt cháu mình về nhà thì liên quan cái rắm gì đến mày!”
Chuyện gia đình sao? Bùi Dục đành dừng bước, thấy người qua đường kia bảo Âu Dương Tĩnh đưa ra bằng chứng, nội dung cuộc chuyện không nghe rõ, chỉ đoán chắc là Âu Dương Tĩnh không phủ nhận, bởi vì người kia đã ngượng ngùng rời đi rất nhanh.
Mà hai gã to con đang kéo Âu Dương Tĩnh thấy không ai cản trở mình thì lại càng hống hách, tiếp tục chửi mắng rồi kéo đi về phía trước. Bùi Dục còn đang do dự có nên qua hỏi thăm không thì đột nhiên thấy Âu Dương Tĩnh quay đầu một cái, vừa hay đối diện với ánh mắt . Thế lại xoay đi rất nhanh, Bùi Dục chắc chắn và Âu Dương Tĩnh đã có khoảnh khắc mắt đối mắt, nghĩ đến người kia có lẽ đúng là cậu của , mà cũng không muốn để người ngoài chĩa mũi vào chuyện gia đình mình.
Nói chung, lúc đó Bùi Dục liền lập tức dập tắt suy nghĩ lo chuyện bao đồng, dù sao thì hai người họ thậm chí ngay cả cái gật đầu xã giao cũng không có, chỉ là hai bên đều biết có một người như đang tồn tại.
Thế lúc đó có đánh chết cũng không nghĩ tới , vì một phút sai lầm của mình mà lại gián tiếp dẫn đến cái chết của Âu Dương Tĩnh!
Khoảng năm giờ chiều ngày 18 tháng 6, đó là thời gian tử vong mà phía cảnh sát suy luận.
Bùi Dục xem qua một lần, rồi lại xem thêm lần nữa. Từ lúc thấy Âu Dương Tĩnh cho đến lúc tử vong thậm chí chưa đến một tiếng đồng hồ.
Anh khu vực bình luận đang cãi nhau ì xèo, chỉ cảm thấy bị đánh liên tiếp mấy bạt tai. Có một bình luận hot rất đúng, không có bất kỳ “việc nhà” nào có thể vượt lên trên pháp luật.
Thế sao lại không ý thức sớm hơn?
Vòng bè và trang chủ Weibo sớm đã ngập tràn những tin tức liên quan đến vụ án này. Trong sự tiếc thương từ những người học, nhanh chóng hiểu rõ gia cảnh của Âu Dương Tĩnh——Bố mẹ ly hôn từ nhỏ, bà nội nuôi lớn, lần này hình như mẹ ruột vay nặng lãi không trả nổi, thế nên mới đổ hết lên đầu , gọi em trai mình đi bắt cóc con , sao biết bọn chúng xuống tay không có chừng mực, mà lại chết con người ta. Bà nội Âu Dương Tĩnh nghe tin cháu mình qua đời thì không chịu nổi sự kích nên phát bệnh nan y, xuất huyết não rồi sau đó cũng qua đời...
Hai mạng người! Đầu Bùi Dục ong ong, lúc đó nên báo cảnh sát chứ! Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu có thể cho một cơ hội nữa, nhất định sẽ không khoanh tay đứng !
Lúc này, điện thoại vang lên đúng lúc cắt ngang sự hối hận của , người gọi đến là đàn em lớp nhỏ hơn, đang là trưởng bộ phận tuyên truyền của hội học sinh. “Anh, chắc đã biết chuyện của chị Âu Dương Tĩnh khối bọn rồi nhỉ?”
“...Biết.” Tim Bùi Dục đập nhanh dữ dội.
“Ngày mốt là lễ viếng của chị ấy, do chúng em tổ chức. Hiện giờ cả trường đều đang thảo luận chuyện này, mọi người muốn mượn lễ viếng chị Âu Dương Tĩnh để tuyên truyền, kêu gọi mọi người đừng vô tâm ngó lơ những hành vi phạm pháp, đừng để bi kịch như của chị ấy xảy ra lần nữa. Khối bọn chỉ có là nổi tiếng nhất, dẫn đầu tổ chức cho những lớp đã tốt nghiệp không?” Nghe giọng là tâm trạng của đàn em đầu dây bên kia liền sục sôi lên, không đợi Bùi Dục đáp lại mà tóm tắt triệt để quy trình trong hoạt lần này.
Đến khi cúp máy, Bùi Dục đã không nhớ mình đã những gì nữa, bảo tổ chức? Đúng thật là trò mà! Một người khoanh tay đứng dẫn đến cái chết của ấy mà lại đến lễ viếng kêu gọi người khác đừng những người qua đường lạnh nhạt? Mười tám tuổi đầu, lần đầu tiên thấy bản thân mình là một thằng khốn nạn!
Đêm hôm đó, Bùi Dục mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, thời gian quay ngược về buổi chiều hôm Âu Dương Tĩnh gặp chuyện. Lần này, không chôn chân tại chỗ bị người ta kéo đi nữa mà gọi lại trong khoảnh khắc Âu Dương Tĩnh quay đầu, sau đó không do dự mà xông lên đánh nhau một trận với hai gã đang kèm lấy .
Có lẽ thấy có người dẫn đầu, dần dần những người xung quanh cũng không thờ ơ nữa, bọn họ tụ họp lại, bảy tay tám chân* cùng giúp khống chế hai gã to con kia.
*ý chỉ nhiều người, tay chân luống cuống.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Bùi Dục cúi đầu .
Cô ngẩng đầu, ánh mặt trời phản chiếu trên bức tường thuỷ tinh của toàn nhà văn phòng rọi lên gương mặt , sáng đến chói mắt. Bùi Dục không rõ biểu cảm của , chỉ lờ mờ cảm thấy hình như có một câu, thế còn chưa kịp nghe rõ thì lưng đã bị đánh mạnh một cái! Anh không chút phòng bị, mất đi cân bằng trong phút chốc rồi ngã xuống đất. Đồ vật trong lòng đập xuống đất rồi lăn đi, khuỷu tay bị lớp xi măng gồ ghề trên mặt đường rách một lớp da, không lâu sau đó liền nóng rát đau hết cả lên.
Đây là đâu?
Bùi Dục bò trên nền đất, ngơ ngác. Không có Âu Dương Tĩnh, không có kẻ nghi, không có những người xung quanh, những toà cao ốc cũng không thấy đâu nữa, chỉ có một con hẻm tối tăm, và ở không xa còn có một...chiếc cặp mới vừa lăn ra khỏi lòng .
Đang mơ sao? Bùi Dục chưa kịp suy nghĩ kĩ thì liền cảm giác phía sau có một cơn gió, gần như vung ngược tay lại theo phản xạ có điều kiện rồi bắt cẳng chân đang đá , nhấc lên kéo mạnh về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng hét “Aaa!”, người đó đã ngã xuống đất. Bùi Dục nhân cơ hội này nhảy qua một bên, giữ khoảng cách an toàn với người đó.
Lúc này mới rõ, mà người đánh lại là một ! Mà đồng phục chắc là học sinh cấp hai!? Bên cạnh ta còn có hai nhỏ hơn, giống như người ta gọi đến để giúp đỡ, lúc này đang lúng ta lúng túng đỡ ta từ dưới đất đứng lên.
Đợi chút?!
Bùi Dục đơ toàn tập, đường đường là một chàng trai mét tám hai, mà lại bị một nhóc mười bốn mười lăm tuổi đánh cho nằm lăn lóc? Cho dù bọn họ có ba người, thế dù sao thì cũng có luyện võ mà! Sau khi sự kinh hoàng ngắn ngủi qua đi, Bùi Dục nhanh chóng phát hiện vài chỗ không đúng, ví dụ như, đánh người này cũng không cao lắm, mà hình như phải hơi ngẩng đầu ta?
Bùi Dục vô thức cúi đầu tay mình, mảnh mai ốm yếu… chắc chắn không phải tay ! Rốt cuộc là sao đây?
“Con đ*, mày còn dám đánh trả?!” Đúng ngay lúc đang ngơ ngác, đánh người kia đã bò dậy, vô cùng giận dữ hét lên rồi bổ nhào về phía .
Bùi Dục hơi đâu mà quan tâm rốt cuộc cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì, lách người tránh khỏi sự tấn công của ta, thế lại bị những trợ thủ ta đem đến giữ chặt áo và tóc. Tuổi tác ba không lớn, đánh nhau cũng chẳng có chút kỹ thuật gì để , đơn giản chỉ “nắm”, “kéo”, “cào” theo bản năng. Nhưng chính kiểu “vồ sát vào người” không chút quy tắc này cũng khiến Bùi Dục chẳng gì . Nếu đánh thật, đối phương là con , ít nhiều gì cũng có chút không xuống tay , thế không đánh mà chỉ tránh rồi lại tránh không như , câu “đánh tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm ” chính là kiểu của bọn họ đây.
Bùi Dục ngượng ngùng chống đỡ, nhanh chóng phát hiện ra sức lực trong cơ thể này yếu hơn rất nhiều so với , có điều thắng ở sự linh hoạt, việc vừa đánh vừa tránh này khiến ba người kia cào cấu hết một trận mà vẫn không bị thương.
Cô cầm đầu đánh nhau kia phát hiện ta đánh cả buổi trời không ăn thua thì không đánh nữa, bắt đầu lôi đủ các kiểu câu chửi thề ra để mắng, cái gì mà “con đ* rẻ tiền”, “lớn lên cũng vụng trộm với người khác như mẹ mày thôi” cộng thêm những câu chửi thề khó nghe hơn đều không ngừng phát ra từ miệng ta. Bùi Dục thề rằng những câu chửi nghe mười tám năm nay cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay.
“Miệng có thể lời sạch sẽ chút không!” Bùi Dục nhịn cả buổi, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, nhắm thẳng vào chỗ cong ở đầu gối của kia rồi dùng sức đá một cái, bẻ ngón cái của ta rồi ta ngã “rầm” xuống đất. Có lẽ đó chưa từng bị đánh thế này bao giờ, thoáng một cái liền ngốc ra mặt.
Bùi Dục cũng đơ luôn, tay còn lại không kiềm mà sờ sờ cổ họng mình. Giọng này… rõ ràng là của con ! Còn nữa… yết hầu của đâu?
Chính vào lúc này, cầm đầu đánh nhau đột nhiên ra hẻm kêu lên, “Mẹ! Mẹ!” Trong giọng của ta còn mang theo sự nức nở nghẹn ngào, sự giận dữ khi mắng lúc nãy không biết đi đâu hết cả, “Nó đánh con!” Cô ta chỉ Bùi Dục, người xấu thì hay mách trước. Hơ, ta quỳ dưới nền đất, tay phải còn đang bị Bùi Dục bẻ ngược lại, thì cũng đúng là thật.
Bùi Dục còn chưa hoàn hồn từ chuyện mình biến thành con thì thấy một người đàn bà trung niên to con giận dữ xông đến, bổ nhào vào người , nhanh như chớp nắm lấy tóc rồi đánh mạnh một bạt tai. Bà dì này đây chắc là những công việc chân tay, bạt tay vừa dày vừa lớn, đánh một cái thôi mà đã khiến Bùi Dục hoa mắt choáng váng mặt mày.
Bà dì chẳng những đánh người lợi mà mắng chửi cũng chẳng ậm ờ, mấy câu chửi thề mà con bà ta mắng mà đem ra so sánh thì đúng là không đủ đô. Bùi Dục bị bà ta đánh đến mức tai vang lên tiếng ong ong, dùng biết bao nhiêu sức lực mới nghe ra chút chuyện trong những lời dơ bẩn kia: Hình như chồng của người phụ nữ này bị kẻ khác “cạy” đi mất*, lại còn là chuyện tốt mà mẹ của cơ thể này ra nữa?
*ý bị dụ dỗ, có bồ nhí bên ngoài.
Đây là chuyện gì chứ! Anh đã xuyên vào một bộ phim luân lý gia đình lúc tám giờ sao?
Có điều, bây giờ Bùi Dục chẳng có tâm trạng đâu mà phân tích sự xích mích hận của bà dì trung niên này, điều lo lắng là, nếu còn không mau vùng vẫy thoát ra thì bà dì có thể sẽ hói luôn mái tóc của cơ thể này.
May là sự lo lắng của không tiếp diễn quá lâu, khi bà dì vẫn đang đắc ý chửi mắng thì liền bị tiếng gầm thét cắt ngang: “Các người gì đó!” Cơn gió mạnh thổi qua đỉnh đầu, chỉ nghe thấy bà dì trung niên đau đớn kêu lên một tiếng rồi đột nhiên buông tay. Cơ thể thấp bé của Bùi Dục ngồi trên nền đất, vừa nghiến răng chịu đựng xoa xoa da đầu, vừa ngẩng đầu lên xem người đến là thần thánh phương nào, mà sức chiến đấu lại còn mạnh hơn cả bà dì kia!
Được thôi, Bùi Dục có chút nghi ngờ, có lẽ sức chiến đấu của phụ nữ sẽ tăng dần theo tuổi tác——Dù sao thì người đánh đuổi bà dì quái lực* kia là một cụ già chừng bảy mươi tuổi, lúc này cụ đang cầm một cây chổi rách, xem ra nếu người đàn bà trung niên này không đi thì cụ còn tiếp tục đánh.
*nhân vật trong pokemon. Ảnh:
Người đàn bà trung niên kéo con mình lùi về sau mấy bước, xác định nơi chổi quét không tới rồi mới chỉ vào bà cụ mắng: “Cụ già chết tiệt! Bà lớn tuổi rồi nên tôi không tính toán với bà! Tốt nhất thì coi chừng thứ đê tiện nhà bà kỹ chút đi! Đừng có tí tuổi đầu đã đi khắp nơi quyến rũ người khác giống mẹ nó!”
“Cút! Cút! Cút!” Bà cụ tức đến sặc, “cút” ba lần rồi ra sức hươ hươ chổi theo hướng bọn họ rời đi mới dừng lại.
Thế mà đến lúc bà cụ quay đầu lại, vẻ mặt ngay lập tức trở nên cực kỳ hiền hậu, lúc rõ dáng vẻ của Bùi Dục, nếp nhăn trên mặt cũng theo đó mà cau lại.
“Ai da! Bị đánh sưng hết cả rồi! Cũng là người mẹ, sao lại có thể xuống tay với con nít chứ! Còn đánh ở đâu nữa không? Mau đưa nội xem xem!” Bà cụ ném chổi đi, nâng mặt lên, đầu ngón tay mang theo vài vết chai mỏng chạm vào nơi bị đánh bạt tai rồi nhanh chóng bật ra, sợ đau .
Thì ra là bà nội của ? Bùi Dục hé mở miệng, thế nghĩ đến giọng con phát ra từ đây thì lại nhanh chóng ngậm miệng lại. Chỉ có điều, tác này của lọt vào mắt bà cụ đây thì chính là đang chịu ấm ức, lại sợ người nhà lo lắng nên hiểu chuyện, chọn cách không gì.
Bà cụ không kiềm mà đỏ mắt, vừa cằn nhằn : “Tạo nghiệp gì chứ!”, vừa kéo lại kiểm tra từ trên xuống dưới, đến lúc thấy vết thương ngay khuỷu tay thì nhịn không mà chửi mắng hai mẹ con lúc nãy.
Bùi Dục bị một người lạ quan sát kỹ như nên ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng, nén giọng xuống, tìm một cái cớ để rút người ra: “Bà nội, con đi nhặt cặp sách.”
Đợi đến lúc nhặt cặp sách lên, phủi sạch hết bụi trên người, đầu óc Bùi Dục cuối cùng cũng bắt đầu vận hành rồi. Tuy rằng nơi này lạ lẫm, thế bất luận là lời của hai mẹ con đánh người lúc nãy, hay lời “bà nội” đều là tiếng địa phương của Thành phố G. Xem ra chắc là vẫn đang ở Thành phố G, chỉ có điều không biết bây giờ cơ thể đang trong trạng gì.
Cách nhanh nhất chính là tự gọi điện thoại, có điều lúc nãy mới tìm trong túi, trên người không có điện thoại, không biết có phải đang trong cặp không? Đang định kéo dây kéo ra thì bà nội kia liền đi qua, giật lấy chiếc cặp rồi trách mắng: “Đứa bé ngốc này, sách rơi cũng không hỏng đâu! Mau về nhà thoa thuốc.”
“Bà nội, để con cầm.” Bùi Dục muốn lấy chiếc cặp từ tay bà cụ. Khi nãy có ước lượng một chút, cặp cũng khá nặng.
Bà cụ lại không buồn tay, giữ chặt lấy quai cặp rồi đeo lên vai: “Không nặng.” Bà đẩy Bùi Dục ra. Bùi Dục thấy bà cầm chắc như thì cũng không tiếp tục tranh chấp vấn đề này nữa. Anh thật sự rất khó để chấp nhận việc hễ mở miệng ra là liền có giọng mềm mại của một nhỏ, hạ quyết tâm có thể không thì nhất quyết không .
Bà nội không nhận ra điều gì bất thường đối với sự trầm mặc của , trên đường đi vẫn luôn cảm thấy đau lòng cho vì đã chịu uất ức, rồi lại chỉnh lại tóc tai cho , xoa xoa lưng an ủi : “Bé ngoan, đừng sợ, chỉ cần thi đậu Phụ Trung*, họn họ sẽ không ức hiếp con nữa! Mấy đứa không học hành mà chỉ biết mỗi đánh nhau đó, sau này không có tiền đồ!”
*Trường Trung học phụ thuộc.
Bùi Dục nghĩ chuyện khác nên cũng chẳng nghe lọt mấy câu, may là đường cũng không xa, đi thêm một chút là đến “nhà” rồi.
Nơi bà nội ở là một ngôi nhà sắp xếp cho những công nhân viên chức nhà nước lớn tuổi, hình chữ “về”*, hai hướng Bắc và Nam mỗi hướng có sáu hộ, dùng chung hành lang. Hướng Đông và Tây là hành lang liên kết hai toà nhà hướng Bắc và Nam, cầu thang lên xuống thiết kế bên cạnh hành lang. Bọn họ trở về vừa đúng giờ cơm, nhà nào cũng đều đang chuẩn bị bữa tối. Vì thời tiết nóng bức nên chủ yếu đều mở cửa chính, trước cửa treo một tấm màn ren che muỗi. Muốn biết bữa tối nhà người khác ăn gì thì chỉ cần đi một vòng dọc theo lối đi.
*chữ “về”: 回
Bùi Dục đi theo sau bà nội, tò mò quan sát điều kiện ở đây, gia cảnh giàu có, những ngôi nhà thế này chỉ thấy qua trong những bộ phim truyền hình vào thế kỷ trước. Bây giờ đích thân đến đây thì liền cảm thấy vô cùng tươi mới, có điều đồng thời cũng có chút lo lắng, chắc không phải đã xuyên về hai ba mươi năm trước rồi chứ?
Thế nhanh chóng đánh tan suy nghĩ này. Sau khi mở cửa, vừa bật đèn là liền thấy trên bức tường trong phòng khách đối diện thẳng ra cửa có treo một cuốn lịch, bên trên in sáng quắc một con số lớn “2012”. Vậy nên đã trở về bốn năm trước rồi? Bùi Dục quét mắt qua kệ giày trước cửa, phát hiện bên trên trừ giày thể thao của nhỏ ra thì đều là kiểu giày đế bằng dành cho người già. Cũng chính là, chắc trong nhà chỉ có hai bà cháu.
Phát hiện này Bùi Dục thở phào nhẹ nhõm, lúc trên đường đi còn thật sự lo lắng, sau khi về “nhà” sẽ phải đối diện với một ngôi nhà toàn là người lạ mà không biết cách xưng hô thế nào đây.
“Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm trước, chút nữa bà nội chườm đá cho con.” Bà nội vừa vừa lấy trong tủ ra hai chiếc khăn lông, chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh đông.
Thấy bà đi vào phòng trong, Bùi Dục nhanh chóng mở cặp tìm điện thoại. Thế trong cặp ngoài sách và tập vở ra thì chỉ có một cái hộp bút. Thất vọng, Bùi Dục tuỳ ý rút một cuốn vở ra, định lấy thêm chút ít thông tin về cơ thể này. Ví dụ như tên tuổi gì đó.
Vậy mà lúc thấy dòng họ tên, Bùi Dục chỉ cảm thấy mình lại bị sét đánh thêm một nhát.
Âu Dương Tĩnh, ba chữ đều đặn ngay ngắn kia doạ đến mức suýt nữa ném cuốn vở đi. Khi đã định thần lại, Bùi Dục xem lại bìa vở bài tập một lần nữa, không sai, trường Trung học thứ năm, lớp 8/6, Âu Dương Tĩnh. Tuy rằng không biết Âu Dương Tĩnh học cấp hai ở đâu, thế số tuổi này vừa hay lại trùng khớp, năm 2012 đúng là đang học lớp tám.
Trùng hợp dữ? Không phải chứ?!
Bùi Dục nghĩ, đúng là cảm thấy cực kỳ áy náy về cái chết của Âu Dương Tĩnh, cũng dám chắc chắn nếu có thể để quay trở lại buổi chiều hôm đó, nhất định sẽ cứu lấy Âu Dương Tĩnh từ tay của kẻ nghi. Anh từng cầu xin ông trời cho thời gian quay trở lại, để có cơ hội bù đắp sai lầm, thế , trong sự bù đắp sai lầm đó tuyệt đối không bao gồm điều khoản biến mình thành Âu Dương Tĩnh!
Bùi Dục siết lấy quyển vở, trong lúc đang đấu tranh kịch liệt lần cuối cùng với lý trí thì thấy bà nội bưng ra một nồi chè đậu xanh. Anh bỗng nhớ lại, cùng lớp với Âu Dương Tĩnh từng , sau khi bố mẹ ly dị thì vẫn luôn sống với bà nội…
------oOo------
Bạn thấy sao?