Một Phút Bước Ngoặt – Chương 3

“À còn chuyện căn nhà hứa mua cho em nữa, khi nào thủ tục ? Em đợi mãi rồi đấy.”.

“Sơ Hạ, …” – Cuối cùng Thẩm Dục cũng lên tiếng..

“Gì cơ? Mụ ta đang bên cạnh đúng không? Không sao đâu, cứ thật lòng mình ra đi, dù sao thì sớm muộn gì cũng ly hôn mà.”.

Tôi cầm điện thoại lên, bật chức năng ghi âm.

Từng lời này, tôi sẽ giữ lại hết, không sót một chữ..

“Anh Dục, đã hứa với em rồi, nhất định sẽ cưới em. Em đã đợi ba năm rồi, không thể đợi thêm nữa đâu.”.

Cuối cùng Thẩm Dục cũng cúp máy. Trong phòng bệnh, không khí im ắng đến đáng sợ.

Nhu Nhu ngủ ngon lành trên giường..

“Tô Vãn, …”.

“Không cần giải thích nữa.” – Tôi bình thản đứng dậy –

“Tôi đã liên hệ luật sư Lục Thừa An, mọi việc sau này ấy sẽ xử lý.”.

Ánh mắt Thẩm Dục trợn to:

“Lục Thừa An?!”.

“Đúng . Chính là Lục luật sư chưa từng thua vụ ly hôn nào.” – Tôi cầm lấy túi –

“Ngày mai tôi sẽ đưa Nhu Nhu rời khỏi đây tạm thời. Anh tự xử lý mớ hỗn độn của đi.”.

“Tô Vãn! Em không thể như !” – Thẩm Dục muốn chặn tôi lại..

Tôi rút điện thoại ra, bật đoạn ghi âm vừa rồi:

“Tất cả những điều này, tôi sẽ nộp cùng hồ sơ ly hôn.”.

Sắc mặt Thẩm Dục hoàn toàn không còn chút máu..

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra..

Lục Thừa An cùng trợ lý bước vào. Anh mặc bộ vest chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng Thẩm Dục:

“Anh Thẩm, mời ý đến hành vi của mình. Anh đã phiền nhiễu nghiêm trọng cho thân chủ của tôi.”.

Lục Thừa An đưa cho ta một tập tài liệu:

“Đây là giấy ủy quyền chính thức mà Tô giao cho tôi xử lý vụ ly hôn. Ba ngày nữa, chúng tôi sẽ chính thức đệ đơn ra tòa.”.

Giọng trầm xuống, càng thêm lạnh lẽo:

“Ngoài ra, theo những bằng chứng hiện có, có dấu hiệu ngoại , bạo lực gia đình và chuyển nhượng tài sản chung. Tôi khuyên nên nhanh chóng luật sư bảo vệ mình.”.

Thẩm Dục ngồi bệt xuống ghế, gương mặt không còn chút máu..

Tôi nhẹ nhàng vuốt má Nhu Nhu:

“Nhu Nhu, mẹ đưa con về nhà.”.

“Tô Vãn!” – Thẩm Dục đột nhiên quỳ sụp xuống –

“Anh xin em, đừng mang Nhu Nhu đi!”.

Tôi không quay đầu lại, chỉ buông lạnh một câu:

“Thẩm Dục, không xứng.”.

Bước ra khỏi phòng bệnh, tiếng khóc xé gan xé ruột của Thẩm Dục vang vọng sau lưng tôi..

Phòng khách sạn do Lục Thừa An sắp xếp rất yên tĩnh.

Nhu Nhu đã hạ sốt, ngủ rất say.

Tôi ngồi bên giường, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của con bé..

“Tô Vãn, em mệt không?” – Lục Thừa An đẩy cửa bước vào, đưa tôi một ly nước ấm..

“Không mệt. Cảm ơn .” – Tôi nhận lấy, khẽ gật đầu..

Lục Thừa An ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt nghiêm túc:

“Tình trạng của Nhu Nhu có thể không đơn giản như bề ngoài.”.

Tôi giật mình:

“Ý là sao?”.

“Tôi khuyên em nên cho con đi kiểm tra toàn diện, nhất là phần tim mạch.”.

Tay tôi run lên, suýt đánh rơi ly nước..

“Chỉ là đề nghị thôi.” – Giọng rất dịu –

“Kiểm tra một lần cho yên tâm.”.

Sáng hôm sau, tôi đưa Nhu Nhu đến bệnh viện.

Xét nghiệm máu, điện tim, siêu âm tim..

Kết quả:

Nhu Nhu mắc bệnh tim bẩm sinh – thông liên nhĩ..

Bác sĩ rất bình tĩnh:

“May mà phát hiện sớm, khả năng phẫu thuật thành công rất cao.”.

Tôi ôm chặt Nhu Nhu vào lòng, nước mắt không kìm rơi xuống..

Con của mẹ, thiên thần nhỏ của mẹ….

“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?” – Nhu Nhu nhỏ giọng hỏi, giọng ngây thơ..

“Không sao đâu, mẹ không sao.” – Tôi cố nén nước mắt –

“Nhu Nhu dũng cảm nhất.”.

Lục Thừa An đứng bên cạnh, chăm nghe bác sĩ giải thích.

“Bệnh này có di truyền không?” – Anh hỏi..

“Có khả năng di truyền, phần lớn là do yếu tố môi trường. Ví dụ như mẹ bé trong thai kỳ bị tác mạnh về tinh thần, hoặc tiếp với chất độc .”.

Trong đầu tôi vụt qua một ký ức:.

Khi mang thai bảy tháng, tôi từng đến dự tiệc cuối năm của công ty Thẩm Dục..

Lâm Sơ Hạ mặc váy đỏ nổi bật, cũng có mặt hôm đó..

“Chị dâu à, sao chị mập thế?” – Cô ta , bước đến gần –

“Mang thai đúng là khác hẳn ha.”.

Sau đó, ta “vô ” đẩy tôi một cái..

Tôi ngã xuống, lập tức bị thai ngay tại chỗ..

Lúc đó, Thẩm Dục chỉ thản nhiên một câu:

“Cẩn thận chút,” rồi quay người đỡ lấy Lâm Sơ Hạ..

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...