Có lẽ vì ta vừa mới sống lại từ cõi chết, nên trạng thái tinh thần không tốt lắm.
Trời vừa tối, ta đã sớm nằm ngủ trong phòng khách mà Lâm Quyên Quyên chuẩn bị cho ta và Thẩm Hoàng.
Rồi nửa đêm, giống như Lâm Quyên Quyên, ta cũng bị đánh thức bởi tiếng hai người phụ nữ cãi nhau.
Nhưng ồn ào hơn cả vẫn là tiếng lòng của Thẩm Hoàng.
【Ồ ồ ồ, thì ra là à?】
【Phụt! Thằng đàn ông đó đúng là đồ tồi!】
【Sáng nắng chiều mưa, còn không bằng một sợi tóc của ta.】
【Hai người các cũng không , cả ngày cứ ở đây cãi nhau thì có tác dụng gì? Không nên hợp lực nghĩ cách thoát ra khỏi đây để đi tính sổ với tên tra nam đó sao?】
【Các có lỗi gì đâu? Nhiều lắm là người không rõ, người thật sự có lỗi không phải là cẩu nam nhân đó sao? Các không nên ở đây trách móc lẫn nhau.】
【Riêng điểm này thì không bằng Noãn Noãn nhà ta.】
【Nếu ta dám như gã đàn ông đó, Noãn Noãn còn rảnh đi để ý người khác sao? Nàng nhất định sẽ chặt ta thành tám mảnh cho chó ăn, đây mới là điều các nên học hỏi.】
【Nghĩ lại năm xưa hậu cung ba nghìn, ta chỉ sủng ái một mình nàng, đám đại thần còn nàng là phi họa quốc, bọn họ không hiểu, chúng ta là đích thực.】
【Huống chi họa mới sống lâu, như bây giờ đấy, ta và Noãn Noãn vẫn còn nhảy nhót sống khỏe, bọn họ sớm đã không biết chết đâu rồi.】
Tôi: "..."
Đây cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì mà đáng để khoe khoang, ơn đừng dùng giọng điệu tự hào như không!
Ta dụi mắt đi ra khỏi phòng khách, đã thấy Thẩm Hoàng ngồi trên ghế sofa phòng khách, vừa bóc hạt dưa vừa chăm về phía tường ti vi phía trước.
Tôi theo hướng ánh mắt hắn.
Ngoài bức tường đó và màn hình ti vi tối đen ra, ta chẳng thấy gì cả.
Vậy rốt cuộc Thẩm Hoàng đang cái gì?
Ta chợt cảm thấy rùng mình, hai tay ôm lấy cơ thể, run lên một cái.
Ta không chắc chắn mở miệng hỏi:
"Chàng đang gì ? Trúng tà rồi à?"
Thẩm Hoàng lúc này mới để ý đến sự hiện diện của ta, phấn khích vẫy tay với ta.
"Noãn Noãn, nàng tỉnh rồi à."
"Lại đây, ta cho nàng xem chuyện này hay lắm."
Ta mang theo thái độ nghi ngờ đi đến bên cạnh Thẩm Hoàng.
Vừa định hỏi ở đây có gì hay ho để xem, Thẩm Hoàng đã nắm lấy cánh tay ta, dùng chút sức, ta liền mất trọng lượng ngã vào trong vòng tay hắn, mông đặt lên đùi hắn.
Hơi thở ấm áp quen thuộc lập tức bao bọc lấy ta.
Ta có chút không thích nghi kịp, mặt đỏ lên muốn vùng vẫy ra khỏi vòng tay hắn.
Thẩm Hoàng lại nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, đưa tay che lên mí mắt ta.
Ba giây sau, hắn buông tay xuống.
"Đừng đậy Noãn Noãn, phía trước."
Ta ngây ngẩn quay đầu, liền thấy trong phòng khách vốn trống trải không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện thêm bóng dáng hai người phụ nữ.
Họ đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
Một người cắm một con dao ở ngực, một người sau gáy không ngừng chảy máu.
Như thể không thấy ta và Thẩm Hoàng , họ đứng trước mặt chúng tôi chống nạnh chửi nhau.
"Cô không biết xấu hổ!"
"Chính mới không biết xấu hổ!"
"Cả nhà đều không biết xấu hổ!"
"Cô là người không biết xấu hổ nhất!"
...
Thật là, cãi nhau trẻ con quá.
Đây chính là cái "kích thích" mà tối nay Thẩm Hoàng sẽ cho ta xem sao?
Ta chu môi.
Ngoại trừ lúc đầu có hơi sốc về mặt thị giác ra, thật sự một chút cũng không kích thích!
Bạn thấy sao?