Một Nghìn Năm Sau [...] – Chương 10

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Thẩm Hoàng ôm ta vào phòng ngủ.

Cảm giác này thật quen thuộc, vẫn giống như một nghìn năm trước.

Thẩm Hoàng vùi mặt vào cổ ta, cọ qua cọ lại, cũng giống như điều ta đang nghĩ.

Sở dĩ ta biết , là vì những suy nghĩ trong đầu hắn ồn ào đến mức ta muốn bịt tai lại.

【Thơm quá, mềm mại quá, quá!】

【Hu hu hu, một nghìn năm, một nghìn năm rồi! Nàng có biết một nghìn năm qua ta đã sống như thế nào không?】

【Một nghìn năm trước ta còn ôm Noãn Noãn ngủ mỗi ngày, mà đột nhiên phải đổi thành con búp bê gỗ cứng ngắc kia, ai chịu nổi chứ?】

【Nhưng mà!】

【Bây giờ!】

【May quá!】

【Noãn Noãn!】

【Cuối cùng nàng đã trở về!!!】

【Ha ha ha ha, ồ ồ ồ ồ, a a a a a......】

【Ta lại ôm Noãn Noãn ngủ rồi.】

【Thơm quá thơm quá thơm quá, ta hít ta hít ta hít!】

【Ta cọ ta cọ ta cọ...】

Để ngắt dòng suy nghĩ của hắn, ta đành phải chuyển chủ đề và hỏi điều mình thắc mắc:

"Thẩm Hoàng, sao năm đó chàng đột nhiên không hoàng đế nữa, mà lại đi đạo sĩ?"

Thẩm Hoàng sửng sốt một chút.

Hắn chui ra khỏi chăn ta, rồi khẽ cong môi :

Vì vui chứ sao.

"Nàng cũng biết mà, hoàng đế chán ngắt, công văn chất đống không phê xong, công việc triều chính không xử lý hết."

"Mỗi ngày ta đều việc mệt đến chết đi , cuối cùng còn bị mẫu hậu thúc giục lật thẻ bài, sinh hoàng tử."

"Nàng đã không còn nữa, ta đâu còn tâm trí vào chuyện đó nữa."

"Cuối cùng ta chọn bỏ nhà ra đi, đạo sĩ luôn, tự do tự tại."

Thẩm Hoàng đến đây thì dừng lại. Nhưng qua những suy nghĩ trong lòng hắn, ta vẫn nghe thêm vài câu:

【Nếu không đạo sĩ, nàng đã thật sự chết rồi, Noãn Noãn.】

【Một nghìn năm, e rằng khi Vương Cẩu Thắng đào lên, sẽ chỉ còn là hai nắm xương trắng của ta và nàng.】

【Chỉ ở bên nàng vài chục năm ngắn ngủi, sao ta cam tâm?】

Ta lặng lẽ Thẩm Hoàng. Thật là, chút tâm tư nhỏ nhoi như mà cũng giữ trong lòng không với ta.

, ta chắc chắn, việc ta tỉnh lại chắc chắn không đơn giản chỉ vì mũ phượng bị đập vỡ, ta tức giận đến mức biến thành cương thi.

Đó chỉ là một cơ hội. Có lẽ nếu không có chuyện đó, ta sẽ tỉnh lại một cách tự nhiên sau khi Thẩm Hoàng xử lý xong mọi việc nửa năm sau.

Tính ra, ta sống lại trước nửa năm, phải cảm ơn tiểu phượng quan thương của ta.

Mũ phượng... không đúng, mũ phượng của ta!

Hình như ta quên mất một chuyện!

Ta vẫn chưa tìm thủ phạm hỏng mũ phượng của ta!

Ta nhíu mày, bật dậy khỏi giường.

Trong phút chốc, oán khí lại xông lên ngút trời.

Thẩm Hoàng bị ta dọa sợ, run rẩy cuộn mình trong chăn.

"Noãn Noãn, sao, sao thế?"

【Ta sai gì rồi? Lại Noãn Noãn giận rồi?】

【Không phải chứ, ta có mấy câu đâu...】

【Hay là Noãn Noãn không thích ta đạo sĩ?】

【Đừng mà! Đạo sĩ với cương thi là cặp đôi hoàn hảo mà!】

Ta cúi mắt Thẩm Hoàng, nghiến răng ken két:

"Ta muốn đến công trường."

"Đến công trường gì?"

Thẩm Hoàng trước tiên ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt như vừa hiểu ra:

"Noãn Noãn, có phải một nghìn năm nay nàng ngủ trong quan tài đã quen, bây giờ rời xa nó không ngủ không?"

"Chuyện này... bây giờ không thể về công trường , ngày mai nàng lại từ dưới đất chui lên, chẳng phải sẽ dọa Vương Cẩu Thắng và đám công nhân sợ chết khiếp sao."

"Noãn Noãn, nàng nhịn một chút không, ngày mai ta đi tìm một tiệm quan tài, đặt riêng cho nàng một cỗ quan tài đôi siêu to màu hồng mà nàng thích nhất, rồi đặt trong phòng ngủ."

"Lúc đó chúng ta cùng nằm trong đó ngủ, không?"

"Được... "

Thẩm Hoàng thở phào nhẹ nhõm.

Ta trợn mắt:

"Được cái đầu chàng ấy!"

"Thẩm Hoàng, chàng nghĩ gì , ai cần cỗ quan tài đó chứ! Ta muốn về thu thập di thể của tiểu phượng quan thân của ta"

"Nó vỡ nát một mình ở đó, thật đáng thương!"

Nói đến đây, mắt ta đỏ hoe, dọa Thẩm Hoàng sợ chết khiếp.

【úi úi, khóc, khóc, khóc, khóc rồi!】

【Làm sao đây? Làm sao đây?!】

【Đừng khóc mà bảo bối, ta đau lòng lắm, để ta khóc thay nàng không?】

【Hu hu hu hu hu hu hu hu hu...】

【Không đúng, mũ phượng? Mũ phượng không phải ở đó sao!】

【Cái đầu lợn của ta này!】

Ở đâu?

Tz dụi mắt Thẩm Hoàng.

Thẩm Hoàng lập tức xuống giường chạy ra khỏi phòng.

Vài phút sau, hắn bưng một chiếc hộp gỗ chạy trở lại.

Hắn hì hì đặt hộp gỗ trước mặt ta.

"Noãn Noãn, mở ra đi."

【Tiểu phượng quan của nàng đến rồi.】

Ta nửa tin nửa ngờ mở hộp gỗ ra.

Bên trong thật sự có một chiếc Thuý Vũ Phượng Quan còn nguyên vẹn không hề hao tổn.

Ban đầu ta theo bản năng nghĩ Thẩm Hoàng đã mua một chiếc giống hệt về cho ta.

Nhưng khi cầm trên tay, ta mới phát hiện, trên mũ phượng vẫn còn một số vết nối rất nhỏ, nếu không kỹ sẽ không thấy .

Vậy ra, là Thẩm Hoàng đã mang mũ phượng của ta về sửa chữa!

Ta cảm hắn.

Thẩm Hoàng khẽ , giơ tay xoa đầu ta.

"Vật định của chúng ta, sao ta không mang về nhà chứ?"

Ta Thẩm Hoàng.

Qua đôi mắt dịu dàng của hắn, ta dường như thấy chúng ta của một nghìn năm trước..

"Nàng muốn náo loạn tranh sủng thì cứ để nàng tranh, trẫm vui lòng chiều nàng chơi, dù nàng không tranh sủng, trẫm cũng muốn sủng ái nàng."

"Nhận mũ phượng của trẫm rồi, sau này, phải hoàng hậu của trẫm đấy."

"Bệ hạ, có lẽ thiếp không kịp hoàng hậu nữa…"

Ta đặt mũ phượng về hộp gỗ để sang một bên.

"Chàng sửa xong khi nào ?"

"Buổi sáng nàng về nhà tắm rửa ấy!"

Tôi cúi đầu xuống.

Ồ, sao.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...