Cấp 3, Thư Nhan là ủy viên văn thể mỹ, một tháng sau buổi trò chuyện, các nhóm, câu lạc bộ có chiêu mộ người mới. Từ Tư Nhiên giống như vô ý đề cử , có thể đến hội học sinh thử xem.
Mặc dù không phải rất muốn đi, Thư Nhan vẫn đồng ý.
Cô không rõ bởi vì mình bị thuyết phục hay vì người thuyết phục là .
Trong hoàn cảnh lạ lẫm gặp người quen duy nhất, sẽ không kìm mà tin tưởng và dựa vào, có thể giải thích vì sao Thư Nhan cứ nghe lời như thế đến bộ phận văn hóa và thể thao.
Cô điền đơn rồi chờ đợi phỏng vấn sơ bộ.
Yêu cầu chiêu mộ cũng không quá cao, cơ bản đừng có không đứng đắn qua thì có thể vào , dù sao cũng chỉ là thành viên bình thường. Đây là Từ Tư Nhiên .
Hôm nay không xuất hiện, chửi gửi tin nhắn lúc phỏng vấn đừng khẩn trương.
Thư Nhan cũng không hỏi xem ở đâu.
Quan hệ của hai người không thể bình thường hơn, không nên quá ý đến riêng tư của .
Chỉ như cũng đã rất tốt, Thư Nhan nghĩ, trong một tháng này chiếu rất nhiều, đã cố gắng hết sức những gì đàn và bè phải .
Từ Tư Nhiên là người có tiếng trong khoa.
Không chỉ bề ngoài và thành tích, càng ở tính cách và cách đối nhân xử thế xuất sắc.
Anh rất đúng mực với mọi người, lễ nghi cử chỉ không thể tìm ra lỗi sai, lúc chuyện rất vui vẻ, lúc giải đề thì chặt chẽ, lúc nghiêm túc thì cương nhu lưu loát.
Khả năng giao tiếp của dường như không hề có khuyết điểm.
Hơn nữa, lúc chơi bóng rổ khiến người khác không thể rời mắt .
Mấy hôm trước Từ Tư Nhiên có một trận đấu, đi cửa sau để xếp Thư Nhan ngồi vị trí tốt nhất trong sân bóng.
Anh rất cao, vẫn chưa là gì trong một nhóm nam sinh trên dưới 1m9, mặc dù thế vẫn có thể cho hơn nửa nữ sinh trong trường thét lên vì .
Dẫn bóng thuần thục, chuyền bóng chuẩn xác, cánh tay có sức ném mạnh, đôi chân thon dài, tiếng hét vang lớn, chỗ nào cũng tỏa ra mị lực của chàng trai tuổi này.
Ngay cả đứng tùy ý một bên nghỉ ngơi, uống từng ngụm nước cũng mang lại cảm giác khác biệt với những người khác.
Anh là khống vệ, không phải chủ lực lại có độ thử thách cao nhất và là người ở giữa phối hợp các tuyến.
Toàn bộ trận đấu đều là ưu thế áp đảo,trận đấu chấm dứt, đội của thắng lợi với tỉ số 85:62.
Thư Nhan không hiểu những điều này, mơ hồ nhớ là lúc học cấp 3 điểm số chỉ bốn mươi gì đó.
Mặc kệ điểm thế nào thì đã thắng, vui vẻ vì .
Anh đeo khăn trên cổ, vừa lau mồ hôi vừa đi tới, với Thư Nhan: “Anh chơi chứ?”
Trái tim Thư Nhan đập thình thịch.
“Sao không gì thế?” Anh dừng lại tác lau mồ hôi: “Choáng váng hả?”
Mồ hôi trong suốt chảy dọc xuống thái dương , dưới ánh đèn sân bóng lại có cảm giác chói mắt.
Thư Nhan khẽ cong khóe miệng, trả lời bằng nụ sáng lạn.
“Ừ, rất là lợi .”
Tâm vốn cố gắng che dấu, cố gắng xem nhẹ đi, trong một khắc đó, dường như muốn bật ra khỏi yết hầu, điên cuồng mà rầm rĩ, chỉ vì nụ của /.
Thì ra cảm nhẹ nhàng nhàn nhạt hồi cấp ba vẫn không biến mất, mà càng trở nên mãnh liệt hơn, càng thêm rõ ràng hơn, khó có thể ngụy trang.
Bạn thấy sao?