A a a, không phải phải chôn dấu dưới đáy lòn sao, vì sao vừa thấy thì không nhịn mà hỏi rồi!
Lúc cho rằng sẽ không trả lời thì lại : “Anh lấy danh sách tuyển thẳng đại học A nên không đi học nữa. Nhân thời gian đó đi thêm, tìm thực tập v.v..”
“….A.” Thư Nhan cũng không biết có thể gì tiếp: “Ừ.”
Đúng , không phải khi đó là thời gian các trường đại học ra danh sách tuyển thẳng sao.
Cô đột nhiên nhớ tới, lúc đó ‘thành tích cũng ’.
—— Được đại học A tuyển thẳng mà gọi là ‘cũng ’ sao…
Từ Tư Nhiên do dự một chút rồi hỏi: “Sau này, em có đợi không?”
Ma xui quỷ khiến, trả lời: “Ừ.”
Ôi. Khuôn mặt cũng cháy rồi.
Từ Tư Nhiên mấp máy môi, , : “Xin lỗi vì không cho em biết một tiếng. Chúng ta ngồi cùng xe đã một năm rồi mà không giữ phương phức liên lạc của nhau.”
Thư Nhan nhanh chóng khoát tay: “Không có việc gì, lúc đó em cũng đoán một chút, chỉ tùy tiện hỏi một chút, đừng để trong lòng.”
“Ừ, thật ra.”
Từ Tư Nhiên dừng một chút.
“Về sau cũng suy nghĩ, không biết em còn ngồi xe bus đó không.”
Nhưng mà quá bận rộn, khi ý thức mình nên chào tạm biệt thì cũng đã thi đại học xong.
Chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng tới mức nào, mà vẫn có chút vướng mắc, chặn ngang trong lòng, không thể bỏ đi .
Một năm đó không có bao nhiêu trao đổi, bé điềm đạm nho nhã mỗi này đều xuất hiện đúng giơ trên xe, một phần ba thời gian cấp ba của đều có bóng dáng , mặc dù không biết tên của .
Bây giờ, rốt cuộc cũng gặp lại.
Mà lúc này, trong lòng Thư Nhan gợn sóng.
Thì ra, cũng không hoàn toàn bỏ quên , nghĩ.
“Em còn gì muốn hỏi không?” Từ Tư Nhiên cắt đứt suy nghĩ của Thư Nhan.
Cô vội vàng chấm dứt chủ đề trước đó: “Đại, cuộc sống đại học có gì khác sao?”
Từ Tư Nhiên bật : “Đương nhiên là không giống rồi, chỗ nào cũng khác. Em muốn nghe phương diện nào?”
“Nghe, nghe…” Thư Nhan tự hỏi: “Học tập, giải trí, bè, thầy giáo? Ừm, còn có cái gì.”
“Nếu còn nữa thì có thể sẽ rất nhàm chán.” Từ Tư Nhiên nhàn nhạt : “Tình cảm bè không trong sáng như lúc học cấp 3, học tập không tĩnh tâm như cấp 3. Giải trí thì phải xem em muốn chơi cái gì. Giáo sư cũng không nhớ tên của học sinh, bình thường muốn sinh hoạt thế nào cũng là quyền của em, cơ bản không có ước thúc, chỉ cần đừng vi phạm quy định thái quá… Dù sao, ừ, có cảm giác vừa chân thực vừa không chân thực.”
Thư Nhan buồn rầu cắn môi.
“Mỗi người khác nhau. Dù sao cũng là một hoàn cảnh mới, là cơ hội để tạm biệt quá khứ.” Từ Tư Nhiên nở nụ , giọng nhẹ nhàng: “Đừng quá để trong lòng, có rất nhiều mặt tích cực mà chưa đấy, bước một chân vào xã hội trưởng thành, cảm nhận cuộc sống đại học đặc sắc. Sau này em sẽ từ từ cảm nhận , chỉ là, nhớ đến cuộc sống trước kia, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến em.”
Thư Nhan không ngừng gật đầu, nghiêm túc : “Em hiểu.”
“Ừ, sau này sẽ từ từ mang em đi tìm hiểu.”
Thư Nhan nhẹ nhàng đáp.
“… Được.”
Bạn thấy sao?