Một Năm Duyên Phận – Chương 6

Điều tốt đẹp chính là cảm thời cấp 3, mặc dù cũng không quen thuộc.

Vậy cũng coi như một loại thầm mến đi? Cô nghĩ.

Nhưng mà cũng chỉ là một chút thôi.

Thích một chút, sẽ nhanh chóng trôi qua theo thời gian, trở thành một nét bút lưu lại trong thời cấp 3 của , sau đó sẽ bị chôn thật sâu.

Qua kỳ nghỉ đông Thư Nhan cũng rất ít khi nghĩ tới chàng trai này, sau khi lên lớp 12 thì dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi đại học, cũng không rảnh để nhớ tới.

Vì sao đột nhiên không đi học, cuối cùng thi đỗ trường đại học nào, có nhớ tới bé ngồi cùng chuyến xe bus hai năm đó không…

Thư Nhan chôn toàn bộ những vấn đề này ở đáy lòng.

Cho tới khi lên đại học.

Lúc thi đại học, Thư Nhan phát huy rất tốt, từ chối giấy mời học đại học B trong tiếng xôn xao bàn luận của bè, cố gắng thi đỗ vào đại học A, trường học mà từ nhỏ đã mơ ước.

Sau đó, đã .

Trong lòng Thư Nhan có một suy nghĩ, cảm giác nếu như mình không thi đỗ đại học A thì đó là mệnh của , ít nhất cũng nên nắm chặt cơ hội.

Nếu như cứ thế mà đến đại học B, có lẽ sẽ hối hận cả đời.

Chỉ vì cảm giác không giải thích này, cố gắng hết sức tham gia thi đại học.

Ngày thông báo kết quả, cảm trong ba năm của Thư Nhan rốt cuộc cũng có thể tùy ý phóng thích.

Cô chỉ nhàn nhạt , với ba mẹ, cuối cùng cũng không tiếc nuối.

Nói đến tiếc nuối, đột nhiên nhớ tới người đã chôn sâu trong ký ức hơn một năm nay.

Ấn tượng đã rất nhạt, đến bây giờ cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng than phiền muộn, sau đó dần dần biến mất trong không khí.

Trước khi Thư Nhan vào học, cha mẹ không thể bớt thời gian đi cùng với , một thân một mình kéo theo túi hành lý lớn đi lên xe lửa.

Thành phố A cách nhà không xa, chỉ đi mấy giờ đã đến, trường học cũng sắp xếp xe đón học sinh.

Những ngôi nhà chạy về phía sau, Thư Nhan chống đầu, yên tĩnh chờ đợi đến điểm cuối.

Học sinh năm hai phụ trách đón sinh viên mới, Từ Tư Nhiên bị tốt cứng rắn kéo đi giúp đỡ.

Anh không có hứng thú với việc này, bước chậm rì rì đi qua, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút.

Ánh mắt dò xét một vòng, sau đó như bị gì đó thu hút, xuyên qua rất nhiều người, bóng dáng yểu điệu yên tĩnh đứng trong góc.

Bộ váy liền áo nhạt màu, kéo theo một túi hành lý lớn, không hề khiến người ý.

Anh còn tưởng rằng mình hoa mắt.

ấy?

Thư Nhan đột nhiên khẽ giật mình, không có lý do nào ngước mắt về bên này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...