Sau khi về nhà, Thư Nhan bình tĩnh đưa phiếu điểm cho ba mẹ xem, đợi phản ứng của ba mẹ.
Mặc dù từ nhỏ tới giờ ba mẹ chưa từng mắng vì thành tích, đây quả thực là điểm thấp nhất trong những năm học tập của . Thư Nhan đã chuẩn bị tốt những lời cần .
Ai ngờ ba chỉ liếc qua rồi : “Hả, lần này phát huy thất thường sao?”
“Hiếm thấy nhé.” Mẹ nở nụ , xoa xoa đầu : “Con có đói bụng không, mẹ đã hâm nóng sữa cho con rồi.”
“Bụng rỗng không thể uống sữa.” Ba nhanh chóng kéo mẹ lại: “Trong nhà còn có bánh mì, trước hết để Thư Nhan ăn rồi uống sau.”
“Đúng rồi, em quên mất.” Mẹ vỗ tay một cái, kéo Thư Nhan vào phòng bếp: “Con mau ăn đi, sau đó tắm rửa lên giường, vừa thi xong thì sẽ không có bài tập gì đâu, ngủ sớm đi.”
Trong lòng Thư Nhan ấm áp, nghĩ, quả nhiên đúng.
Ngày đó là lần đầu tiên Thư Nhan chuyện với , cuối cùng lại không hỏi tên.
Cô vẫn không biết , rốt cuộc ‘cũng ’ của ở trình độ nào.
Trước kỳ thi cuối kỳ, đột nhiên không gặp lại nữa.
Cô ngồi xe bus mấy ngày, vị trí kia cũng không trống mà có người khác ngồi mất. Cô ngắm bốn phía, không thấy đâu cả.
Cô bắt xe bus sớm hơn 1 chuyến vẫn không gặp . Trước hai chuyến cũng không gặp .
Ba mẹ còn tưởng trước kỳ thi cuối kỳ muốn cố gắng đến trường trước nên đau lòng mất vài ngày. May mắn nhanh chóng buông tha, rời nhà vào thời gian trước kia, lúc đó cha mẹ mới không hỏi nữa.
Cô chưa từ bỏ ý định, lén đợi tại trạm xe bus mười phút, đợi chuyến xe bus sau.
Thư Nhan mất một tuần để xác định, không ngồi xe bus nữa.
Cô không biết vì sao mình lại chấp nhất đi tìm .
Cô nhớ trước kia vừa lên xe, ánh mắt tới vị trí bên cửa sổ có thể thấy . Có đôi khi qua cửa sổ, có đôi khi ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Cô không biết đó là niềm vui hay chỉ đơn giản là thói quen, Thư Nhan chỉ cần vừa thấy thì nỗi biền phiền đến trường vào sáng sớm sẽ tan thành mây khói.
Có lẽ là do thói quen, một năm rồi, dài không dài mà ngắn cũng không ngắn.
Hai người chưa kịp nhiều lời, ban đầu thì lạ lẫm, về sau sẽ nở nụ , lên xe xuống xe cũng sẽ tìm và vẫy tay chào hỏi.
Mặc dù bọn họ không hỏi cả tên của nhau.
Anh bị bệnh sao?
Cô không biết?
Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng ép tới mức không còn thời gian tự hỏi, mà trên đường đến trường cũng có chút vô vị.
Thư Nhan vô cùng chăm chỉ học tập, ngủ trễ dậy sớm, ở trường tham gia các cuộc thi, không rảnh để nghĩ những chuyện khác, mà mỗi ngày khi lên xe bus, sẽ sững sờ một chút.
Bởi vì luôn tìm kiếm người kia theo bản năng, mà không biết đã biến mất từ lúc nào.
Trên tuyến xe bus này có vài trường cấp ba, thậm chí còn không biết học trường nào, sau khi xuống xe có phải đổi xe không.
Nhưng mà trắng ra thì hai người họ cũng chỉ quen sơ, nhớ tới chỉ vì thói quen mà thôi.
Trong lòng , đã từng kích những gợn sóng, Thư Nhan biết rất rõ, có lẽ là có thích một chút.
Bạn thấy sao?