Cô lên xe bus, vẫn ngồi ở vị trí cũ, hàng thứ ba từ dưới lên bên cạnh đường đi.
Trên xe chỉ có năm người, mỗi người đều tự ngồi, yên lặng không có một tiếng .
Cho tới khi giọng nữ báo trạm xe bus, Thư Nhan mới tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của là trạm xe bus mà hàng sáng xuống.
Thư Nhan khẽ thở dài, một người đi nhanh qua quet thẻ, máy móc vang lên một tiếng ‘tích’: “Thẻ học sinh.”
—— Lại là .
Mặc dù ánh sáng mờ mờ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, dù sao thì cũng đã một năm rồi.
Thân hình cao lớn đeo túi sách, hai chân thon dài, tay đút túi quần, ánh mắt hơi hướng xuống, tự nhiên đi tới.
Anh đi vào trong xe, biết rõ nhất định sẽ ngồi trên cái ghế ‘chuyên dụng’, sau đó hai người trầm mặc khi đến hết xe, không hề phát hiện ra .
Không hiểu sao có chút mất mát.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, lại ngẩng đầu xuống.
Cô và nhau, có mái tóc ngắn sạch sẽ, khóe mắt hơi nhếch, cổ áo sơ mi thắt chặt, toàn bộ đều lọt vào trong mắt .
Trái tim lỡ một nhịp.
Rõ ràng liếc mắt thấy , bước chân dừng lại, đi tới chỗ ngồi phía sau.
Đại não Thư Nhan dừng lại hai giây, đi tới bên cạnh, chỉ chỉ vào vị trí bên trong : “Tôi có thể ngồi đó không?”
Cô lễ phép gật đầu, ôm túi sách đứng dậy nhường chỗ cho . Sau khi ngồi xuống cạnh cửa sổ, với .
Anh rộ lên rất đẹp, nghĩ.
Bọn họ ngồi cùng một chỗ, Thư Nhan không biết bọn họ là người dưng hay cũng coi là bè.
Thư Nhan ôm túi sách ngẩn người, trong lòng nhanh chóng bị thành tích thi cử chiếm lấy.
Anh xoay đầu lại tự nhiên một cái, sau đó tháo tai nghe bên phải xuống, đưa cho .
“Có nghe không?”
Thư Nhan sững sờ một chút, sau đó nhận lấy, khẽ : “Cảm ơn.”
Buổi tối, xe bus rất ít người, trong xe trống trớn lóe lên ánh sáng, ngoài xe đèn đường mờ mờ, nơi xa có những ngọn đèn quán xá sáng chói.
Trên cửa sổ xe hiện lên những hạt mưa nhỏ, đánh nhẹ lên kính thủy tinh phát ra những âm thanh lộp bộp rất nhỏ. Nước mưa ngẫu nhiên tụ lại tạo thành một dòng nước nhỏ, từ từ chảy xuống.
Anh vẫn chống cằm ra ngoài cửa sổ, quay qua bên phải, có thể khuôn mặt tuấn tú của ngược trên cửa sổ, cùng với nửa bên mặt mơ hồ của co.
Trong tai là một bài hát tiếng Anh đang rất nổi tiếng lúc bấy giờ, cũng không coi là trữ , cũng không quá bốc, tiết tấu làn điệu vừa đúng vuốt lên những rối rắm trong lòng .
Hai người cùng ngồi trên hàng ghế dưới trên xe bus, một người ra ngoài, một người cúi đầu. Khoảng cách cũng không gần bởi vì đeo cùng một tai nghe mà đan vào thế giới của nhau.
Bọn họ cũng không gì, chỉ lặng yên nghe ca nhạc, xen lẫn ngoài cửa sổ những tiếng mưa rơi tí tách, cùng với tiếng xe nổ vang.
Bên tai đầy rẫy những âm thanh Thư Nhan lại cảm thấy một cảm giác yên tĩnh.
Bạn thấy sao?