Một Năm Duyên Phận – Chương 18

Cái tên mới biết có nửa ngày mà gọi như đã quen thân từ lâu ?

Bọn tôi biết nhau hai năm rồi, tôi cũng mới gọi em ấy như thế có một năm đấy!

Thư Nhan: “…A?!”

“Đi về.” Từ Tư Nhiên kéo Thư Nhan đi, cũng không quay đầu lại.

Cho tới khi rời khỏi đại học C, Từ Tư Nhiên vẫn không buông tay ra, hai người giống như đôi nhân đi trên đường, thân mật khăng khít.

Thư Nhan: “Học trưởng à.”

“Hả?” Tâm của Từ Tư Nhiên rất tốt.

Anh thề về sau sẽ không tới nơi này nữa, cái tên phó chủ tịch kia đã thấy ghét rồi.

“Chúng ta không còn ở đại học C nữa rồi.”

Cho nên có thể buông em ra rồi.

“Ừ.”

Anh không hiểu, không hiểu.

“…”

Thư Nhân không thể không thừa nhận, bây giờ trừ đỏ mặt ra thì cũng không thể cảm nhận gì, vẫn cố gắng giãy tay ra: “Cảm ơn đã giúp em giải vây…?”

Từ Tư Nhiên dừng bước lại.

Thư Nhan nhân cơ hội trốn khỏi tay , cúi đầu xuống, chằm chằm vào mũi chân mình.

“Là thất sách.: Từ Tư Nhiên đột nhiên : “Không ngờ em lại buồn bực như .”

“…A?”

Từ Tư Nhiên bất đắc dĩ dở thài.

“Em không ra là đang theo đuổi em sao?”

Thư Nhan yên lặng một lát, cũng choáng váng.

Qua rất lâu sau, mới ngơ ngác , tìm lại giọng của mình: “Có sao?”

Từ Tư Nhiên che mặt.

Thư Nhan cũng che mặt: “Anh không có …”

Cô yên lặng kêu oan trong lòng: Nếu sớm hơn một chút là đang theo đuổi em thì em nhất định đồng ý với ngay…

“Em còn tưởng là không thích em cơ…” Thư Nhan ủy khuất làu bàu, xong cũng cảm thyas khuôn mặt bắt đầu nóng lên.

Từ Tư Nhiên giật mình.

“Anh thích em.”

Thư Nhan ngẩng đầu lên.

“Cùng với nhé, Thư Nhan.” Dịu dàng tràn vào đôi mắt Từ Tư Nhiên, trong đôi mắt chỉ có mình , nhiễm một chút vui vẻ: “Bây giờ bổ sung, còn kịp không?”

Thư Nhan nghe thấy giọng của mình có chút run rẩy, âm thanh từ tận đáy lòng.

“Được.”

Đương nhiên là kịp, hơn nữa tuyệt đối không muộn.

Tin tức Thư Nhan và Từ Tư Nhiên đến với nhau nhanh chóng lan truyền trong trường học,

Rốt cuộc là ai truyền đi thì không thể biết .

Lúc này Thư Nhan muốn khiêm tốn cũng không rồi.

Người nghe thấy tin tức đó, cũng chia hai loại.

Nhóm thứ nhất: “Không phải bọn họ đã sớm ở bên nhau sao! Tin tức chậm quá!”

Nhóm thứ hai: “Rốt cục bọn họ cũng đến bên nhau! Má ơi, gấp ch-ếc tôi rồi!”

Hai người trong cuộc cũng rất vô tội, thỉnh thoảng Thư Nhan lại với Từ Tư Nhiên: “Rốt cuộc là ai ra chứ, em còn không cho người khác biết, cho ai không?”

“Không.” Từ Tư Nhiên nghiêm túc bậy: “Có thể là cái tên phó chủ tịch đại học C, không theo đuổi em thì tìm phiền toái cho chúng ta.”

Thư Nhan nhíu mày: “Em không thích ta.”

“Ừ, ta không phải người tốt, chúng ta tránh xa một chút.” Từ Tư Nhiên chung mối thù.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...