Cụ thể là lúc nào nhỉ.
Có thể là làn đầu tiên gặp mặt, có thể là sau thời gian dài quan sát, có thể là cùng nhau nghe bài hát vào tối hôm đó.
Cùng có thể là khi vào đại học, gặp lần nữa, cũng có thể là bất kỳ ngày nào đó sau này.
Mà bây giờ, phần cảm này đã thoát khỏi phạm vi khống chế của , càng lúc càng tưng lên.
Nhưng cụ thể tính ra, bọn họ mới quen không quá nửa năm.
Cho nên suy nghĩ của luôn thay đổi.
Có đôi khi nghĩ, cứ tiếp tục như qua bốn năm đại học, đồng hành, rồi cũng là một bảo vật trân quý đáng giá để nhiều năm sau nhớ lại.
Cô lại nghĩ, hay là thẳng ra, cho dù kết quả thế nào thì cũng sẽ không hối hận, dù là cuối cùng không thể cả bè.
Cho dù thế nào thì vẫn luôn tiếc nuối.
Vậy thì, có thể bao lâu thì cố gắng bấy lâu.
Không gì cả là tốt rồi.
Nghỉ hè, Từ Tư Nhiên và Thư Nhan cùng đăng ký chuyến trao đổi học sinh của đại học A với Đài Bắc.
Trong thời gian đó đã có vài sự việc nhỏ xảy ra.
Từ Tư Nhiên nghe trong sân vận , đội bóng của trường đang tập bóng rổ nên muốn đi quan sát, Thư Nhan cũng đi cùng.
Đội bóng rổ của trường Đài Bắc rất nổi tiếng, tiêu chuẩn rất cao, Từ Tư Nhiên rất chăm .
Thư Nhan nghe thấy phía sau có người gọi tên bọn họ.
Cô quay đầu lại, phát hiện là một trong những thầy hướng dẫn, : “Thầy ——”
Đột nhiên, một lực lớn đánh úp lại, bị Từ Tư Nhiên đẩy ra.
Cô lảo đảo hai bước, vất vả lắm mới có thể đứng vững, chợt nghe một tiếng ‘bố’ nặng nề vang lên.
Cô đi qua xem, Từ Tư Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu không có phản ứng gì.
Quả bóng thì đã rơi xuống lăn rất xa rồi.
Thư Nhạn bị dọa.
Có mấy người chạy tới, thầy giáo cũng bị dọa, đứng bên cạnh không biết gì, hỏi: “Em, em, em, em có khỏe không?!”
Từ Tư Nhiên vẫn ngồi ở đó không ngẩng đầu, duỗi một tay ra vẫy vẫy.
“Từ, Từ Tư Nhiên…” Thư Nhan tới gần chỗ , giọng run rẩy: “Anh, có thể, có thể đứng lên, không…”
Từ Từ Nhiên nhờ giọng mà nhận ra hướng của , dùng tay đang xoa huyệt Thái Dương xoa xoa đầu .
“Không có việc gì.” Giọng rầu rĩ truyền tới: “Có chút chóng mặt, em chờ một chút.”
Thư Nhan: “Ừ, lại ngồi một lát đi, đừng đứng lên vội.”
Từ Tư Nhiên: “…”
Sau đó, cho dù luôn là mình không có việc gì, Thư Nhan vẫn kiên trì muốn dẫn đi kiểm tra. Phòng y tế không , không đủ tin cậy.
Người họa cũng hiểu thế sẽ an tâm hơn, đỡ cho tới lúc đó có chuyện xảy ra thật.
Vì , Từ Tư Nhiên bị mấy người vây quanh kéo đến bệnh viện gần đó.
Kết quả, đương nhiên là không có việc gì.
Trên đường trở về, Thư Nhan vẫn rầu rĩ không vui, giống như là bị dọa sợ.
Từ Tư Nhiên trấn an không có hiệu quả, đành phải nhấn mạnh nhiều lần. “Trước kia thường xuyên bị bóng rổ đập vào đầu, cậu ấy không cố ý nên lực cũng không lớn.”
“Em cũng từng bị trúng đấy!” Thư Nhan : “Lúc học cấp 2 em còn khóc đó.”
“Đó là phản ứng sinh lý thôi. Em xem, bây giờ chúng ta đều tốt.”
Hôm nay Thư Nhan có gan rất lớn, hỏi một câu: “Nếu như người bị bóng đập vào là em, em không chịu đi kiểm tra, sẽ an tâm à?”
Từ Tư Nhiên: “… Anh sẽ không để huống đó xảy ra.”
Thư Nhan ý thức câu hỏi của mình có chút mập mờ, mà câu trả lời của lại càng mập mờ hơn. Cô đỏ mặt, che giấu : “Mặc kệ, sau này nếu bị đập trúng thì phải đi kiểm tra, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao giờ?”
“Được , biết rồi.”
Bạn thấy sao?