Một Năm Duyên Phận – Chương 14

Thư Nhan nghĩ tới từng điều khi hai người ở bên nhau, nghĩ đi nghĩ lại, lại yên lặng vùi đầu vào chăn.

Bộ trưởng bộ kiểm tra kỷ luật âm trầm người nào đó đánh dấu giúp Thư Nhan, ngay trước mặt mình.

“Này, cậu quang minh chính đại quá đây!”

Từ Tư Nhiên vô tội : “Mình trước mặt cậu thì là tôn trọng cậu và giải thích còn gì.”

“… Mình nên cảm ơn cậu sao?”

“Đừng khách khí.”

“Từ Tư Nhiên!” Bộ trưởng bộ kiểm tra kỷ luật không thể nhịn nữa: “Vì riêng mà việc không đúng luật thì an phận một chút cho mình đi!”

Người nào đó đã từng kiên quyết tỏ vẻ ‘Không vì riêng mà vi phạm’, ra vẻ chính trực: “Cậu là đồng lõa, an phận chút đi.”

“…”

Nghỉ đông, bọn họ cùng ngồi xe lửa về nhà, tết âm lịch đều đi du lịch cùng người nhà, cũng không gặp nhau.

Giao thừa bọn họ gọi điện thoại cho nhau, chúc mừng năm mới.

Sau đó là thời gian dài không liên lạc.

Thư Nhan và Từ Tư Nhiên không biết là, trong huyên náo ồn ào, hô hấp hai người đan vào nhau, trái tim đều dần dần nóng lên, sôi trò.

Thực sự không hẹn mà cùng nhau, cuối cùng lại cố sức vuốt lên, trở về với im lặng.

Chớp mắt đã lại tới lúc đi học.

Cuộc sống học kỳ hai năm nhất cũng bận rộn hơn một chút, mà hầu như vẫn như cũ, vội vàng công việc của bộ văn thể với Từ Từ Nhiên, sáng sớm ngẫu nhiên trốn chạy bộ, tâm tốt thì đi học tiết của năm hai, ngoài giờ học đi dạo chơi với bè.

Tâm kỳ quái trước học kỳ dường như không xuất hiện nữa, Thư Nhan tĩnh tâm không suy nghĩ, chuyên tâm những chuyện học sinh nên .

Ngoại trừ đương và chuyện xấu trái lương lâm, những chuyện khác cũng đủ.

Nhưng Thư Nhan biết rõ, vẫn còn chỗ thiếu hụt.

Cô không hiểu rõ lời lúc khai giảng của Từ Tư Nhiên, có lẽ bởi vì vốn không am hiểu việc giao tiếp, không mẫn cảm với mấy cái này, cho nên không có cảm giác tương phản mãnh liệt.

Trong lòng Thư Nhan, đại học chỉ là một hoàn cảnh mới, không khác cấp ba là mấy, cũng không có chuyện gì.

Bạn bè luôn đạm như nước, nhiệt phấn đấu trong học tập cũng y nguyên không giả, tâm cũng chín chắn hơn, giáo sư không nhớ tên cũng không sao, vẫn nghiêm túc chăm chỉ, có vấn đề thì hỏi, học rất đầy đủ.

Về phần cuộc sống giải trí, Thư Nhan cũng không đặc biệt thích đi chơi, bình thường ở trong ký túc xá đọc sách nghe ca nhạc, lại càng không có cảm giác gì.

Có đôi khi Thư Nhan tự hỏi mình và Từ Tư Nhiên, có vẻ cân đối kỳ diệu mà quỷ dị.

Không ai ra lại không tới mức ngầm hiểu lần nhau.

Hai người không đoán tâm tư đối phương, ít nhất Thư Nhan không đoán tâm tư của Từ Tư Nhiên.

Cứ im lặng như , theo dòng thời gian thì phần cảm này sẽ hóa thành bình thường, hay càng lâu càng sâu, càng nhưỡng càng thuần, cuối cùng có một ngày không đè nén ?

Thư Nhan không biết đáp án.

Cao trung năm đó, vốn tưởng rằng mình sẽ quên sạch, lại dễ dàng nhớ lại khi thấy nah.

Để cho hoang mang, chính là thái độ của Từ Tư Nhiên.

Nói tiếp thì sẽ rất buồn , Thư Nhan cảm giác bắt đầu thích là từ lâu lắm, kéo dài cho tới hiện tại.

Từ khi bắt đầu đến kết thúc ngắn gọn mà thẳng tắp, tà tà, chấp nhất kéo dài.

Tình cảm của phập phồng cuộn sóng, nhất định chí ít, có thể là song song.

Đại khái có thể dùng định lý Lagrange để hình dung? Thư Nhan vô thức vẽ lên vở.

Ngòi bút dừng lại trên trang giấy hơi mỏng, chút mực thấm gia thấy, tạo thành dấu vết bất quy tắc trên tờ giấy.

Thời gian hai người ở bên nhau không tính là liên tục, cảm của đối với , vẫn luôn liên tục.

Tình cảm của từng giống như thung lũng, đã từng ở trên đỉnh cao, rồi lại thấp tới mức không bị ý, rồi lại cao đến mức cố gắng hồi phục trở lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...