Một Năm Duyên Phận – Chương 13

Giáo sư phục biến hàm số là một trong những thầy giáo hoan nghênh nhất khoa Toán, mặc dù lớn tuổi chuyện khôi hài hóm hỉnh, không khác các học sinh, giảng bài dễ hiểu, thỉnh thoảng còn có vài tiết mục ngắn.

“A, Từ Tư Nhiên.” Ông vừa giảng hết một ví dụ mẫu, liếc về phía học trò đắc ý của mình, đang nghiêm túc laptop của một bé, còn duỗi ngón tay chỉ vào một chỗ, lặng lẽ gì đó.

“Bạn học nữ bên cạnh em, hình như tôi chưa thấy bao giờ.”

Thư Nhan ngẩng đầu: “… Giáo sư, em là sinh viên năm nhất.”

“A? Năm nhất sao có thể đến nghe tiết của tôi?”

“Bởi vì thanh danh của thầy truyền xa, bé rất muốn tự mình thử nghiệm.” Từ Tư Nhiên : “Không phải lần trước thầy còn , hi vọng có nhiều người tới nghe giảng sao, không phải là giờ đã tới rồi đó thôi.”

Thư Nhan xấu hổ với giáo sư.

Giáo sư cũng , tay vỗ vỗ bụng bia của mình, vui mừng cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt, còn có thể đi học cùng một phòng với người trong lòng.”

Người trong lòng?

Khuôn mặt Thư Nhan đỏ lên.

Từ Tư Nhiên vui vẻ chống đầu, mặc cho học vang không có ý định giải thích.

Thư Nhan biết lúc này sáng tỏ cũng không thích hợp, chỉ là có chút tò mò nho nhỏ.

Cô ở trong lòng , với , rốt cuộc có mấy phần thích?

Sinh viên năm nhất mỗi sáng sớm đều phải chạy bộ, phải có con dấu cá nhân, không phải nguyên nhân đặc thù thì không vắng họp, hội học sinh sẽ phái người kiểm tra.

Loại việc của bộ kiểm tra kỷ luật không tới phiên bộ văn thể lo, bởi Thư Nhan không thoát khỏi vận mệnh phải chạy bộ.

Vừa vào đông thì cả người cũng lười biếng đi, Thư Nhân quen thuộc chuyện của bộ văn thể, mỗi ngày đều đi theo Từ Tư Nhiên chạy đông chạy tây, sáng sớm cũng phải chạy, đúng là không dễ.

Tới gần cuối kỳ thi, Thư Nhan vừa phải học vừa phải , rốt cuộc không nhịn nữa.

“Thư Nhan, cậu vẫn chưa chịu dậy à?” Bạn cùng phòng vừa mặc áo khoác, vừa gọi : “Sắp tới giờ rồi.”

Thư Nhan ư một tiếng, co vào trong chăn: “Không muốn đi.”

“Vậy thì cậu tự xin phép đi.” Bạn cùng phòng : “Cậu vắng mặt vô cớ đây. Dù sao cũng sắp hết rồi, kiên trì lên.

Vẻ mặt Thư Nhan nhăn nhó, với tay lấy điện thoại trên đầu giường, đồng hồ.

“Bỏ qua cho mình đi…” Cô che mắt, vẫn không chịu.

Bạn cùng phòng không còn cánh nào, đành phải đi.

Thư Nhan mo mơ màng màng ngủ, đột nhiên điện thoại vang lên.

Cô nhắm hai mắt, bất mãn lầm bầm: “Alo? Xin chào…”

“…” Từ Tư Nhiên dùng một chút.

Anh vốn định hỏi đang ở đâu, khi nghe thấy giọng mềm mại ngọt ngào của , sau khi mở miệng thì lập tức không có cốt khí mà hóa thành ba tiếng dịu dàng: “Còn đang ngủ sao?”

“Ừm.” Thư Nhan gật đầu, cho dù có thấy hay không.

“Quên phải chạy bộ buổi sáng rồi hả? Cẩn thận bị ghi tội.”

Thư Nhan còn chưa tỉnh hẳn, vô thức nhớ tới chuyện ba mẹ gọi rời giường vào trung học, cho rằng là lúc đó.

Cô buồn bực trùm chăn, nũng: “Không muốn chạy! Muốn ngủ!”

Từ Tư Nhiên khẽ, không lời nào.

Sau đoạn thời gian yên lặng, Thư Nhan cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Sau đó tỉnh hẳn.

Ông trời ơi…

Thư Nhan vỗ trán, rất muốn cúp điện thoại.

“Tỉnh chưa?” Nghe thấy tiếng hít sâu của , Từ Tư Nhiên hỏi.

Anh vẫn có chút uy hiếp với , Thư Nhan bất đắc dĩ đứng lên: “Bây giờ em chạy tới có kịp không?”

Từ Tư Nhiên nghĩ đến gần đây vội vàng, quầng thâm mắt cũng rõ hơn, dịu dàng : “Em ngủ tiếp đi.”

Hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến Thư Nhan sửng sốt một chút: “A?”

“Được rồi, không muốn chạy đừng chạy, lát nữa đánh dấu giúp em.”

“Đây là thiên vị phải không?”

“… Em có muốn giúp không hả?”

“Có có! Muốn!”

Tâm Thư Nhan tung tăng như chim sẻ, sau khi cúp điện thoại thì lên giường ôm chăn lăn lăn, rộ lên.

Cười , xong lại đỏ mặt.

Thời gian này, Từ Tư Nhiên thật sự đã giúp mình rất nhiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...