Một Năm Duyên Phận – Chương 11

Nhưng mà Từ Tư nhiên không ngờ, Thư Nhan hoàn toàn không có ý hỏi đến.

Sau khi phỏng vấn thì im lặng đợi kết quả, hội học sinh hay nhóm văn thể, không hề nhắc đến, cho dù là vì chức vị hay lý do bảo đi.

Tức giận sao?

Không giống.

Từ Tư Nhiên càng nghĩ, cuối cùng cũng ra kết luận.

Cô chỉ thực sự không để ý tới.

Cố gắng che giấu cũng , vô ý quên đi cũng , dường như Thư Nhan hoàn toàn tín nhiệm .

Từ Tư Nhiên vuốt danh sách công bố thành viên, một lúc lâu sau hoàn hồn, phân phát cho người phụ trách.

Lúc phỏng vấn thấy Từ Tư Nhiên, Thư Nhan có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà nhanh chóng thu lại tâm , nghiêm túc nhận phỏng vấn.

Không có gì để hỏi, có thể là quên, cũng có thể là không muốn , nếu như hỏi thì lại giống như đang nũng.

Rất lâu sau đó, Thư Nhan đột nhiên nhớ tới chuyện này thì đã nghĩ thông suốt.

Nếu trước cho biết thì chưa chắc đã nguyện ý đi, hoặc là đi, kết quả phát ra thì sẽ có người nghi ngờ.

Có lẽ sẽ nghi đi cửa sau, sẽ thả lỏng chính mình, không tự tin, hoặc có lẽ sẽ thẹn thùng khẩn trương mà tận lực tránh đi, có lẽ lúc phỏng vấn sẽ hiểu sai ý mà năng lộn xộn.

Cho dù là kết quả gì thì sẽ không tốt như bây giờ.

Về sau ngẫm lại, Thư Nhan rất cảm ơn người vẫn im lặng từ đầu tới cuối, còn nụ trấn an kia nữa.

Mặc dù lúc đó cảm không sâu như , chính cũng đã lựa chọn .

Bởi vì nguyện ý tin tưởng .

Sau khi Thư Nhan tiến vào bộ văn thể, thuận lý thành chương trở thành người hầu nhỏ của Từ Tư Nhiên.

Lúc đi , đi tới đâu thì đi tới đó, rất nhanh cả bộ văn thể đều biết , những người biết rõ Từ Tư Nhiên trong hội học sinh đều quen thấy , cảm giác tồn tại rất cao.

Hai người phối hợp ăn ý, càng tiếp nhiều, quan hệ cũng ngày càng thân thiết hơn.

Có lẽ, trong lúc vô đã cắm rễ dưới đáy lòng, tùy thời đều có thể đội đất nảy mầm lên.

Tiệc tối mừng năm mới thì đa số học sinh của khoa Toán đều rất sôi nổi.

Ca hát, khiêu vũ, vằn thắn, năm nhất và năm hai rất thân thiết, chỉ kém xác nhập vào một mà thôi.

Thư Nhan và Từ Tư Nhiên cũng chơi rất vui vẻ.

“Anh xem này, con thỏ.” Thư Nhan nắm thành mặt, dùm thêm hai cái tai, chính giữ đút bánh nhân thịt, tròn vo, béo ú: “Trắng bóng, đáng .”

“Ừ, đáng .” Từ Tư Nhiên rất phối hợp khen một câu, nghiêm túc vê sủi cảo trong tay, nhét đầy nhân bánh vào, sau đó vuốt nước viên lại: “Kim nguyên bảo, cũng tốt chứ.”

“Ưm..” Vẻ mặt Thư Nhan không cách nào hình dung nổi, một lúc sau mới một câu: “… Vỏ sắp bị nứt.”

Vừa dứt lời thì sủi cảo trong tay nứt ra.

Thư nhan: “Ha ha ha ha ——”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Tư Nhiên thì không khép miệng .

Từ Tư Nhiên thả viên sủi cảo bị vỡ, ngón trỏ dính bột, nhân lúc Thư Nhan không để ý, khẽ quệt qua chóp mũi .

Thư Nhan: “…!!!”

“Con mèo nhỏ.” Từ Tư Nhiên hừ một tiếng: “Ai bảo em .”

Thư Nhan đỏ mặt, cảm thấy tác của hai người hình như hơi thân mật một chút.

quanh co: “… Anh xấu lắm!”

“Như thế nào là xấu lắm hả?”

“Nặn không tốt thì vẽ bột mì lên mặt em!”

“Chúng ta so lại lần nữa, cam đoan sẽ không bắt nạt em.”

Thư Nhan phồng má, chằm chằm vào , không lời nào.

Từ Tư Nhiên mất tự nhiên dời mắt: “Sao thế?”

Thư Nhan đột nhiên vươn tay, đỏ mặt bôi lên gò má .

“…”

Từ Tư Nhiên sửng sốt vài giây, lúc sau mới nhận ra.

“Được lắm Thư Nhan! Em cũng học xấu!”

Hai người giỡn như đứa trẻ, Từ Như Nhiên lén xuống nước, bộ như bị ‘chế phục’ rồi.

Thư Nhan hài lòng trát bột lên mặt , khuôn mặt hồng hồng, khóe miệng khẽ cong lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...