Một Năm Để Anh [...] – Chương 3

Còn chưa hết câu, đã bị Trần Phong Ngọc cắt lời.

Ánh mắt băng giá, tôi như rác rưởi hôi thối:

“Cô còn định ngụy biện! Không phải thì là ai? Chẳng lẽ bố mẹ tôi tự ý đi à?”

“Bây giờ, lập tức xin lỗi!”

Tôi bị kéo đi loạng choạng, cổ tay đau như muốn gãy.

Tóc tai rối bù, áo dính đầy bánh kem, bị lôi đến trước mặt Hà Nghiên.

Cô ấy nằm trên giường bệnh, da trắng bệch, ánh mắt cụp xuống, không thấy rõ cảm .

Với sự nhạy cảm của nghề nghiệp, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

“Bệnh nhân hiện tại đang trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm. Cô ấy đã rơi vào trạng thái tự thôi miên sâu, cần người đánh thức. Nếu không, cả đời này ấy có thể sẽ không tỉnh lại .”

“Vậy tôi phải gì?”

Trần Phong Ngọc gấp gáp hỏi.

“Cần có một bác sĩ tâm lý thực hiện thôi miên ngược để dẫn dắt ấy. Nhưng quá trình này cực kỳ nguy hiểm, nếu bệnh nhân cảm kích , bác sĩ có thể bị tổn thương.”

“Và theo tôi biết, trong nước hiện tại… chỉ có một người từng thành công.”

Bác sĩ đẩy gọng kính, đưa tay chỉ về phía tôi.

“Chỉ có bác sĩ Mạc mới từng có tiền lệ thành công.”

4

“Không !”

“Em đồng ý.”

Kiếp trước, bởi vì tôi và Trần Phong Ngọc kết hôn, Hà Nghiên nghĩ không thông, nên phát bệnh trầm cảm rồi tự sát.

Cũng vì cưới tôi, Trần Phong Ngọc đã bỏ lỡ cuộc gọi cuối cùng của Hà Nghiên, chỉ có thể trơ mắt thi thể ấy lạnh đi.

Vì thế, hận tôi đến thấu xương.

Kiếp này, tôi sẽ thay đổi kết cục ấy.

Để hạnh phúc.

Trần Phong Ngọc tôi, ánh mắt phức tạp:

“Không , quá nguy hiểm, để tôi nghĩ cách khác.”

“Càng kéo dài, trạng của bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm.”

Bác sĩ có phần lo lắng.

“Tôi nguyện vào điều trị cho bệnh nhân.”

Tôi một lần nữa bày tỏ quyết tâm.

Trần Phong Ngọc im lặng, ánh hướng về tôi sâu không lường .

“Coi như tôi nợ một ân , sau này nhất định sẽ đền đáp.”

Tôi mỉm lắc đầu, không cần đền gì cả, chỉ cần sống vui vẻ là đủ rồi.

Tôi chỉnh trang lại mình, khoác áo blouse trắng bước vào.

Từng bước dẫn dắt, nhập vai, cuối cùng tôi cũng đi vào thế giới nội tâm của Hà Nghiên.

Khi tỉnh lại, trong phòng bệnh không có một ai.

Trong điện thoại có tin nhắn nhắc: máy bay sẽ cất cánh sau 6 tiếng nữa.

Tôi tự mình thủ tục xuất viện.

Lúc đến sân bay thì nhận cuộc gọi từ Trần Phong Ngọc:

“Em sao lại tự xuất viện ?”

Để tránh cãi vã không cần thiết, tôi tùy tiện bịa một lý do:

“Bác Tư đột nhiên tìm em có việc.”

Trần Phong Ngọc dường như cảm thấy điều gì đó, giọng trở nên dịu đi:

“Xin lỗi Trân Trân, là chồng em, lẽ ra nên ở bên em, … Hà Nghiên cần hơn…”

“Nếu giờ em không , có đi nữa không?”

“Mạc Trân, nếu không phải do em xúi ba mẹ đến mắng chửi ấy, kích thích ấy, thì Hà Nghiên đã không ra nông nỗi này!”

“Em không thể mãi ích kỷ như thế , em có thể nghĩ cho người khác một lần không?”

Qua điện thoại, tôi cũng tưởng tượng ra giọng đầy mệt mỏi và phiền chán.

Thế tôi vẫn không cam lòng, cố hỏi thêm lần cuối:

“Trần Phong Ngọc, nếu không phải do bác Tư sắp đặt… có cưới em không?”

Bên kia điện thoại im lặng.

Tôi gật đầu, nhẹ giọng:

“Em hiểu rồi.”

Loa phát thanh sân bay bắt đầu thúc giục lên máy bay.

Tôi dứt khoát cúp máy.

Quay đầu lại thành phố nơi mình đã sống hai mươi năm.

Sau đó xoay người, không hề do dự mà rời đi.

Trần Phong Ngọc, lần này…

nhất định phải sống thật hạnh phúc.

Trần Phong Ngọc đau đầu nhất là cái tính hay hỏi mấy câu kỳ quặc của Mạc Trân.

Anh thức trắng đêm canh chừng bên .

Trời vừa hửng sáng, bác sĩ điều trị chính của Hà Nghiên đã gọi đến, cần phối hợp chữa trị.

Trước khi mất, ba mẹ Hà Nghiên từng gửi gắm cho , thật sự không thể từ chối.

Dù cho vì chuyện đó, Mạc Trân đã giận dỗi với không biết bao lần.

Anh cúi xuống hôn lên trán Mạc Trân một cái, rồi vội vã rời đi.

Lúc quay về, giường bệnh đã trống không.

Y tá : “Mạc Trân đã tự xuất viện.”

Trần Phong Ngọc nghĩ lại giận dỗi như những lần trước, nổi cáu xong sẽ quay về.

Nhưng nghĩ đến những biểu hiện kỳ lạ gần đây của , vẫn quyết định gọi điện hỏi thử.

Quả nhiên, vẫn là mấy câu hỏi vớ vẩn.

Anh vừa định mở miệng thì bác sĩ của Hà Nghiên lại nhắn WeChat giục quay về.

Trần Phong Ngọc quyết định tối nay sẽ chuyện rõ ràng với Mạc Trân.

Thế giây tiếp theo, điện thoại vang lên,

Là bà Trần gọi đến:

“Phong Ngọc! Con mau về đi! Mạc Trân… con bé gặp bão trên chuyến bay đến Nam Phi… máy bay rơi rồi!”

Đồng tử Trần Phong Ngọc co rút, tai như có tiếng sấm nổ vang.

Túi nhựa trong tay rơi xuống, nước canh bắn tung tóe dính đầy ống quần.

5

Khi Trần Phong Ngọc lao đến sân bay, bắp chân trái run lẩy bẩy.

Anh cố gắng kìm nén, mới đi mấy bước đã ngã quỵ xuống đất.

Thử mấy lần vẫn không đứng dậy nổi vì đôi chân run quá dữ dội.

Anh gào mắng chính mình là phế vật.

Người qua đường định lại giúp bị dọa sợ, tưởng gặp người tâm thần, phân vân không biết có nên báo cảnh sát.

Bảo vệ sân bay đã vây lại.

Bà Trần con trai mà có chút không dám nhận,

Anh ngồi bệt trên mặt đất, như một pho tượng không còn linh hồn.

Cuối cùng, bà vẫn không nỡ ra chuyện tờ giấy và chiếc vòng tay.

Vì bà chỉ có một đứa con trai, sợ nó không chịu nổi cú sốc ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...