1
“Tôi đã rồi, tôi sẽ đi , cũng đã nhượng bộ kết hôn với .”
“Mạc Trân! Rốt cuộc còn chưa hài lòng điều gì nữa?!”
Chín năm trôi qua lời chất chứa c ,ăm gh ,ét ấy lại vang lên lần nữa.
Trần Phong Ngọc khi ấy chỉ mới hơn hai mươi, còn mang chút bồng bột thanh niên, thỉnh thoảng lộ ra vẻ sắc sảo.
Tôi gần như rơi nước mắt, tôi thực sự đã trở về chín năm trước.
Gương mặt trẻ trung mà tôi ngày đêm mong nhớ hiện hữu ngay trước mắt, tôi cố kìm nén giọng đang run rẩy.
“Nếu bây giờ tôi ly hôn với , sẽ vui chứ?”
Trần Phong Ngọc gần như không cần suy nghĩ:
“Tất nhiên.”
Dù đã đoán trước câu trả lời, nơi tim tôi vẫn như bị kim châm từng đợt.
Tôi bật khổ, cố tỏ ra bình thản:
“Được, tôi đồng ý với .”
Sau khi cha mẹ tôi hy sinh vì đất nước, tôi gửi gắm cho Tổng Tư lệnh quân đội, bác Tư – Tư Bác Thiên.
Họ dùng sinh m,ạng để đổi cho tôi hai cầu, chỉ cần không h ,ại cho quốc gia, Bác Tư sẽ giúp tôi thực hiện.
Kiếp trước, tôi dùng một cầu để xin gả cho Trần Phong Ngọc.
Kiếp này, tôi sẽ dùng nó để cầu xin ly hôn với , thành toàn cho và Hà Nghiên.
Đôi mắt Trần Phong Ngọc tối sẫm, sâu hun hút như băng lạnh:
“Tôi không có thời gian chơi mấy trò cưới rồi lại ly hôn với , huống hồ chúng ta là hôn nhân trong quân đội.”
“Tránh ra, tôi sắp trễ rồi.”
“Chờ đã.”
Tôi vội chộp lấy túi xách trên bàn, ngay lúc định lái xe, mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.
Trần Phong Ngọc quay sang tôi, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Tôi chợt nhớ ra, ghế phụ thường là dành cho người thân thiết.
Mà chỗ đó lẽ ra phải để dành cho Hà Nghiên.
Tôi lập tức đề nghị chuyển xuống ghế sau.
Thế lại quay đầu đi, giọng lạnh tanh:
“Thắt dây an toàn vào.”
Tôi cảm nhận rõ sự bài xích trong lòng .
Tim bỗng se lại cay đắng.
Nhưng may mắn là lần này, tôi còn kịp thay đổi.
Kiếp trước, tôi dùng Bác Tư để ép cưới.
Khi ấy, tôi ngây ngô cho rằng Trần Phong Ngọc ít nhất có chút cảm với tôi, chẳng qua là giấu kín không bày tỏ.
Dù sao lúc tôi bị thương, người đầu tiên lao đến hỏi han là .
Thứ tôi muốn, luôn là người mang tới đầu tiên.
Thậm chí, từng chắn đ,ạn thay tôi, nằm viện ba tuần.
Thế sau khi cưới, tôi dù thấp hèn lấy lòng thế nào, cũng chẳng đổi lại lấy một tia dịu dàng từ .
Cho đến khi Hà Nghiên đột ngột nhảy lầu t ,ự t ,ử, Trần Phong Ngọc sang Nam Phi.
Tôi mới hiểu ra, thì ra tôi là kẻ chen ngang đôi uyên ương, là người đáng gh,ét nhất.
Về sau, Trần Phong Ngọc ch ,et để cứu tôi.
Chín năm dài đằng đẵng, cuối cùng bè quay lưng, người thân kh ,inh r ,ẻ.
Tôi phát đ ,ien, rồi cờ gặp cao nhân chỉ lối.
Cuối cùng, dùng toàn bộ tuổi thọ để đổi lấy một cơ hội bắt đầu lại.
Kiếp này, tôi không chỉ muốn Trần Phong Ngọc sống, mà còn muốn sống thật hạnh phúc.
Kiếp trước, lúc dọn phòng, tôi vô thấy cuốn nhật ký của trải ra.
Nét chữ tinh tế không giấu sự oán hận:
Anh hận tôi ép cưới, hận tôi h ,ại ch ,et Hà Nghiên, hận chính mình không dám phản kháng cha mẹ.
Anh viết:
Hà Nghiên là đóa hồng tự do nở rộ mãnh liệt.
Còn tôi, chỉ là đóa cúc yếu ớt lớn lên trong nhà kính.
Không cần so sánh cũng đủ thấy tôi mờ nhạt.
Mỗi giây phút ở bên tôi, đối với , đều là c ,ực h ,ình khắc cốt ghi tâm.
Vậy nên lần này, tôi chọn trả lại tự do cho .
2
Trước khi mọi thứ bắt đầu, vị cao nhân từng dặn dò:
“Ngươi chỉ có một năm. Hết thời gian, ký ức của tất cả mọi người về ngươi sẽ bị xóa sạch.
Còn ngươi, sẽ hóa thành tro bụi, không còn tồn tại.”
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi bắt đầu, sẽ không có đường lui.”
Tôi không trả lời.
Chỉ lạnh lùng gi ,eo m ,ình khỏi cầu Kiến An.
Sau đó, tôi tìm đến Bác Tư, về việc ly hôn.
“Trân Trân, mới cưới chưa đầy một tháng mà con đã đòi ly hôn, như ra thể thống gì nữa?”
“Chẳng lẽ thằng nhóc kia b ,ắt n ,ạt con? Con chờ đó, bác gọi nó đến dạy dỗ một trận…”
Bác Tư rút điện thoại định gọi cho Trần Phong Ngọc, tôi vội ngăn lại.
“Bác Tư, là con muốn ly hôn. Con còn trẻ…”
“Không muốn ràng buộc đời mình quá sớm. Xin bác giúp con lần nữa, chỉ lần này thôi… không?”
“Haiz… Bác thật không hiểu nổi mấy đứa trẻ tụi con nữa…”
Tôi biết bác đã đồng ý.
“Còn nữa, bác Tư, con nghe thành phố vừa mới có suất đi viện trợ châu Phi. Con muốn đăng ký.”
“Không !”
Bác Tư kiên quyết từ chối.
Tôi biết bác lo gì. Nhưng tôi có lý do nhất định phải đi.
Sau một hồi nài nỉ mãi không thôi, cuối cùng bác đành gật đầu chấp thuận.
Lúc bước ra khỏi văn phòng, bước chân tôi nhẹ hẫng.
Tảng đá đè trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Trần Phong Ngọc tôi, sắc mặt có chút kỳ lạ:
“Chuyện gì mà vui vẻ đến ?”
Bạn thấy sao?