10.
Tôi ở nhà chăm con nhỏ, chẳng có thời gian để ý chuyện trên mạng. Mãi đến khi mẹ tôi đi dạo, hàng xóm lại, bảo chúng tôi nên lên tiếng, kẻo mang oan uổng.
Tôi thật sự bị mức độ trơ trẽn của nhà họ cho bất ngờ. Không ngờ vì muốn câu sự thương cảm mà họ dám bóp méo sự thật đến mức này.
Sau khi dỗ con ngủ, tôi thức trắng đêm một video phản hồi, kể rõ tất cả mọi chuyện.
Tôi rõ: lý do tôi không đồng ý cho Châu Quân và ba mẹ ta đi du lịch là vì tôi sắp sinh, lúc đó cần có người bên cạnh.
Tôi muốn ly hôn cũng không chỉ vì chuyện đó, mà bởi sau khi biết tôi sinh con , cả nhà họ quay sang trách móc, bảo tôi là tội đồ vì không sinh cháu trai.
Còn cái chuyện “nhân lúc chồng tai nạn chiếm nhà” càng vô lý — căn nhà đó vốn là của tôi, bố mẹ tôi mua cho tôi trước khi cưới.
Họ hàng nhà chồng không biết tôi từng mang thai và sinh con, vì chính ba mẹ chồng không muốn lo cho tôi ở cữ, sợ bị người khác ra vào nên giấu tiệt mọi chuyện.
Tôi còn đăng ảnh giấy tờ chứng minh rõ ràng thời gian kết hôn, thời điểm mua nhà, thời gian sinh con. Và đặc biệt là: chiếc xe Châu Quân mua trước đây không phải trả góp, mà là trả thẳng một lần — mà bao năm nay ta giả vờ mỗi tháng trả góp, để âm thầm chuyển tiền cho ba mẹ.
Chưa kể đến chuyện vừa nhận sính lễ xong, họ đã chuyển khoản ngược lại, chỉ riêng điểm đó thôi cũng đủ để dân mạng phẫn nộ.
Chắc chắn nhà Châu Quân không ngờ tôi lại phản đòn nhanh đến . Họ nghĩ chỉ cần tung video ép tôi một chút là tôi sẽ ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi. Họ tin rằng chỉ cần tôi đã sinh con, thì sẽ bị trói chặt với gia đình họ mãi mãi.
Nhưng lần này… họ thực sự tính sai rồi.
Lúc này dư luận bắt đầu đảo chiều, ai nấy đều lên tiếng chỉ trích cái gia đình giả tạo, tham lam đó.
Rất nhanh sau đó, video bị gỡ bỏ. Người đăng video cũng tức tối tuyên bố: bản thân bị lừa, sẽ tìm đến tận nơi để “tính sổ” với gia đình họ.
11.
Châu Quân cuối cùng cũng nhận ra việc ly hôn là không thể cứu vãn.
Anh ta biết nếu chúng tôi ly hôn, ngay cả căn nhà cũng không còn chỗ để ở, nên lại tiếp tục diễn cái “màn kịch cũ”, lần này còn diễn sâu hơn, khóc lóc van xin tha thứ.
Anh ta quỳ sụp trước mặt tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Anh biết sai rồi, mình đừng ly hôn không?”
“Xin em, hãy vì con mà tha thứ cho một lần. Con cần một mái ấm đủ đầy, em đừng bắt nó sống trong một gia đình tan vỡ.”
“Trước đây là không suy nghĩ thấu đáo mới đối xử với em như . Anh thề từ giờ tiền trong nhà sẽ giao hết cho em quản, em gì nghe đó, tuyệt đối không cãi.”
“Dù gì họ cũng là bố mẹ , bị kẹt giữa hai bên nên mới hồ đồ, năng không suy nghĩ. Từ giờ sẽ lấy em trọng, xin em hãy cho một cơ hội nữa.”
Tôi khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt ta:
“Cuối cùng cũng nhớ ra là còn có con rồi sao? Vậy con trong mắt là gì? Là công cụ để xin xỏ hòa giải à?”
“Anh vì con, lúc tôi sắp sinh, lại cố chấp đi du lịch, có nghĩ đến con chưa? Nếu tôi hôm đó ngất xỉu một mình ở nhà, có khi con đã không chào đời rồi, có từng nghĩ đến chuyện đó không?”
“Khi cưới tôi, cũng thề non hẹn biển trước mặt bố mẹ tôi, sẽ không để tôi thiệt thòi. Vậy mà mới hai năm, những lời thề thốt của giờ ở đâu rồi?”
“Anh không ngoại , không phạm pháp, khi giấu tôi chuyển hết tiền sính lễ cho bố mẹ, lừa tôi mua xe trả góp trong khi trả thẳng rồi đem tiền đưa cho nhà — đã phải lường trước có ngày hôm nay!”
“Vợ chồng sống với nhau là sự tin tưởng và cùng nhau vun đắp. Tôi tự hỏi mình hai năm nay có gì sai, còn — đã gì?”
“Nếu còn một chút lương tâm, tốt nhất là lập tức đi cùng tôi đến ủy ban thủ tục ly hôn. Tôi còn có thể nể con mà không xấu với con sau này.”
Tôi dốc hết những lời muốn ra, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Châu Quân ngước mắt lên, rưng rưng tôi, cuối cùng gật đầu:
“Được… đồng ý ly hôn.”
12.
Có lẽ lần này ta cũng thật sự tỉnh ngộ, quá trình ly hôn diễn ra khá suôn sẻ, không có gì vướng mắc về tài sản.
Châu Quân còn muốn chuyển nhượng chiếc xe cho tôi coi như bù đắp. Tôi lạnh lùng từ chối:
“Tôi không dám nhận đâu. Lỡ tôi lấy xe đi rồi, quay đầu bố mẹ lại lên mạng khóc lóc tôi cướp mất xe nhà , lúc đó tôi có cãi cũng chẳng ai tin.”
(Tôi còn nhớ rõ lời từng trước kia: “Nghỉ chăm vợ sinh là quyền của tôi, tôi muốn đi du lịch cũng đâu sai” — đến giờ vẫn thấy chua chát.)
Cuối cùng, sau khi thỏa thuận mức chu cấp nuôi con hàng tháng, chúng tôi chính thức hoàn tất thủ tục ly hôn.
Khi Châu Quân quay lại nhà để thu dọn đồ đạc, bố mẹ chồng nghe tin chạy đến ngăn cản.
Mẹ chồng chỉ tay vào mặt tôi chửi bới:
“Chưa thấy người đàn bà nào mất dạy như ! Dám tát mặt bề trên trước bao nhiêu người!”
“Cô cả nhà tôi bị tai nạn, còn khiến chúng tôi mất mặt với thiên hạ! Giờ ra đường ai cũng chỉ trỏ. Tôi cho biết, phải bồi thường căn nhà này cho chúng tôi, nếu không đừng mong rời khỏi đây!”
Châu Quân cố kéo họ lại cũng không ngăn .
Tôi không thèm cãi nhau, bộ lấy điện thoại ra dọa gọi công an, bình thản :
“Tôi và ta đã ly hôn, bây giờ hai người chẳng là gì của tôi cả. Nếu còn ở đây rối, tôi lập tức gọi công an báo có người xâm nhập gia cư trái phép, để xem ai bị tống ra khỏi cửa!”
Cuối cùng Châu Quân phải gồng mình kéo họ đi.
Sau này nghe để chứng minh việc ly hôn là sai lầm, họ vội vàng sắp xếp cho Châu Quân đi xem mắt, hoặc là điều kiện kém hơn tôi, hoặc là người giỏi hơn thì lại chẳng thèm để mắt đến ta.
Cuối cùng nhận ra khó mà tìm người con nào điều kiện tốt như tôi mà lại chấp nhận gia cảnh như họ, họ lại mặt dày mang quà cáp đến nhà, lấy cớ “muốn gặp cháu ”, “nhớ cháu vì chưa bế lần nào”.
Lúc đó tôi đang đi , sau mới nghe bố mẹ kể lại.
Bố tôi đầy tự hào :
“Bố chửi cho một trận tơi bời, tụi nó cứng họng không dám lại câu nào. Cả xóm còn đứng xem náo nhiệt, chắc từ giờ chúng không dám vác mặt tới nữa.”
Tôi con đang ngủ ngon lành trong vòng tay, trong lòng đầy thương.
Từ nay về sau, ba mẹ con mình sống cuộc sống yên ổn, hạnh phúc là rồi.
Bạn thấy sao?