Một Mình Ăn Xiên [...] – Chương 1

1

Buổi tối tôi đi ăn lẩu xiên que một mình. Trước khi tính tiền, tôi chợt nhớ đến một bài đăng trước đây có một ứng dụng nhỏ, chỉ cần chụp ảnh là có thể tự đếm số lượng xiên.

Thế là tôi thử chụp một tấm, kết quả: 70 xiên.

Để chắc chắn, tôi còn tự đếm lại hai lần nữa, vẫn là 70 xiên!

“Từ nay khỏi cần nhân viên đếm nữa, hiện đại thật đấy!”

Vừa cảm thán tôi vừa gọi phục vụ đến đếm xiên tính tiền. Cô ấy mang xiên đi, chưa bao lâu đã quay lại:

“Chào chị, tổng cộng là 117 tệ, chị quét mã thanh toán nhé.”

117?

Tay tôi đang định quét mã thì khựng lại.

Tôi là khách quen ở đây, thường xuyên ăn.

Mỗi xiên 0.8 tệ, tôi ăn 70 xiên, nước lẩu 30 tệ, nước chấm 3 tệ, gọi thêm chai Coca 4 tệ, tính ra tổng cộng chỉ khoảng 93 tệ, sao lại thành 117?

Phục vụ đưa tôi xem hóa đơn, tôi kỹ: nước lẩu, nước chấm, Coca đều đúng, chỉ có số xiên bị biến thành 100 cây!

Vì là khách quen và không quen mặt phục vụ này, tôi đoán chắc là nhân viên mới đếm nhầm nên nhắc nhở:

“Tôi hay ăn ở đây, một mình sao ăn nổi 100 xiên ? Có khi đếm nhầm rồi, hay là đếm lại lần nữa đi.”

Cô phục vụ là một trẻ, nghe xong sắc mặt liền thay đổi, mãi mới lúng túng đáp:

“Ờ… rồi…”

Tôi không yên tâm nên theo ra quầy.

Kết quả thấy ấy đang chuyện với đồng nghiệp, hoàn toàn không xiên gì cả!

Vài phút sau quay lại, giọng còn cáu kỉnh:

“Tôi vừa đếm lại hai lần rồi, đúng là 100 xiên, không sai đâu. Giờ chị có thể quét mã thanh toán rồi chứ?”

Tôi tức đ ,iên lên.

“Cô có đếm đâu? Đừng tưởng tôi không thấy, qua đó chỉ mải tán chuyện với đồng nghiệp! Còn là đếm hai lần, đúng là mở mắt dối!”

Bị vạch trần, ta thoáng chột dạ, lại ngẩng đầu lên cãi:

“Tôi đếm rồi là đếm rồi! Hơn nữa bọn tôi đều đào tạo, không thể đếm sai. 100 xiên là 100 xiên. Cửa hàng đông khách thế này, tôi bận chết đi , còn bắt tôi lãng phí thời gian để đếm lại cho chị à?”

Thấy ta thái độ quá tệ, tôi cũng không nhịn nữa.

“Tôi bảo đếm lại vì tôi tự mình đếm rồi, chỉ có 70 xiên, không hiểu sao đưa đến tay lại thành 100. Nếu chắc chắn mình không sai, thì hãy giải thích rõ ràng đi!”

Cô ta chẳng hề hối lỗi, còn chế giễu tôi:

“Tôi biết ngay mà, thì ra là không có tiền! Thời nay ai đi ăn xiên que lại tự đếm xiên chứ? Không đủ tiền thì đừng ăn! Lại còn vu khống tôi đếm sai, rõ là muốn tranh thủ bớt tiền!”

Cô ta còn hối thúc tôi trả tiền.

“Chị 70 là 70 chắc? Cuối cùng thì vẫn là tôi đếm là chuẩn. Thôi tôi không có thời gian đôi co với loại người như chị, trả tiền rồi biến nhanh đi!”

Tôi giận sôi máu, thấy bảng tên trước ng ,ực ta.

“Diệp Linh Linh đúng không? Gọi chủ tiệm của ra đây, tôi muốn khiếu nại, xem bà ta quản lý nhân viên kiểu gì!”

Tôi là khách quen, cũng quen biết với bà chủ tiệm, Diêu Xuân Mai. Chồng bà mất vì ung thư, bà một mình nuôi con, mở tiệm này để mưu sinh. Trước giờ tôi luôn nghĩ bà ấy kiên cường, niềm nở.

Chẳng bao lâu sau, Diêu Xuân Mai cùng Diệp Linh Linh vội vàng đi tới. Bà vừa thấy tôi liền nhận ra ngay:

“Ôi trời, Tiểu Lý à, lâu rồi không thấy em tới. Vừa nãy Linh Linh có kể chuyện, đúng là thái độ nó không tốt. Vậy thế này, chai Coca đó chị không lấy tiền em nữa nhé…”

Tôi thở phào, ít ra bà ấy không bênh nhân viên vô lý.

Bà còn bắt Linh Linh xin lỗi.

“Còn đứng đó gì? Sao lại đối xử với khách thế? Người ta lại còn là khách quen của mình.”

Diệp Linh Linh mặt đầy bất mãn, miễn cưỡng một câu “Xin lỗi”.

Tôi nguôi giận đôi chút, lời tiếp theo của Diêu Xuân Mai khiến tôi sững người. Bà cầm hóa đơn lên:

“Tiểu Lý này, ban đầu là 117 tệ, trừ Coca thì còn 113, chị tròn cho em, 110 tệ thôi ha!”

2

Nói rồi đẩy mã thanh toán tới trước mặt tôi.

Tôi sững người, hóa ra chuyện đếm nhầm xiên không nhắc tới nữa?

Làm tròn kiểu gì mà lại thu thêm 24 tệ không ai gì?

Dù có thân quen, dù bà ấy có tử tế thế nào, thì sự thật vẫn là sự thật.

“Nhân viên nhà chị đếm sai xiên, tôi rõ ràng chỉ ăn 70 xiên, tới tay ấy lại thành 100. Tôi thường xuyên ăn ở đây, chẳng lẽ lần nào cũng bị thế?”

Mặt Diêu Xuân Mai lập tức sa sầm.

Bà liếc quanh rồi ra hiệu cho một nhân viên.

“Bận quá nên quên mất vụ này. Quán chị ăn hơn chục năm rồi, không bao giờ chuyện đó đâu. Thế này đi, để chị cho người mang xiên ra, đếm lại trước mặt em luôn.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Từ xa tôi đã thấy nhân viên bưng ra một nắm xiên to bất thường.

Diêu Xuân Mai bắt đầu đếm từng cây.

“1, 2, 3, 4… 31, 32… 70, 71, 72…”

Khi đến gần 100, Diệp Linh Linh bắt đầu nở nụ đắc ý. Tôi gần như không tin vào mắt mình.

Tôi đã dùng ứng dụng đếm 3 lần đều ra 70 cây, sao giờ lại thành nhiều thế?

Diêu Xuân Mai vẫn đếm tiếp:

“90, 91… 99, 100!”

Đúng là 100 cây!

3

Diêu Xuân Mai rạng rỡ.

“Thế nào, Tiểu Lý, chính em thấy chị đếm mà, không có vấn đề chứ?”

Tôi tin chắc mình không thể đếm sai, hẳn là họ đã tay chân!

Tôi lập tức nhớ lại ánh mắt trao đổi giữa bà chủ và Diệp Linh Linh.

Bà ấy giả vờ sai người đi lấy xiên, thực ra là bảo nhân viên thêm xiên vào!

Bảo sao khi vừa thấy tôi đã thấy xiên nhiều hẳn lên.

Diệp Linh Linh nhếch môi :

“Tôi rồi là không đếm sai mà ấy cứ không tin. Bà chủ, tôi thấy ta là muốn ăn quỵt 30 xiên, đúng là không biết xấu hổ…”

Tôi không nhịn nữa, đập bàn:

“Cô ai ăn quỵt, không biết xấu hổ? Rõ ràng là các người giở trò!”

Tiếng lớn khiến mọi người trong quán đều quay lại .

Tôi lớn tiếng:

“Mọi người ý nhé! Bà chủ và nhân viên quán này lén thêm xiên để tính tiền gian, đừng để bị l ,ừa!”

Khách đông, gần như kín chỗ. Vừa nghe , ai nấy đều xôn xao bàn tán:

“Thật hay giả ? Tôi cũng hay ăn ở đây…”

“Nếu thật thì quá thất đức, ăn gì kiểu đó?”

Tiếng xì xào đến tai Diêu Xuân Mai, sắc mặt bà biến đổi.

Bà lập tức giơ bó xiên lên:

“Mọi người nghe tôi ! Vị khách này là khách quen. Cô ấy phục vụ đếm nhầm, 70 thành 100, nên tôi đã đếm lại trước mặt ấy: đúng là 100 xiên. Ai không tin có thể tự đếm!”

Thế là một người đàn ông nhận xiên và đếm.

“Một cây, hai cây… đúng là 100 cây, nhân viên và bà chủ không sai…”

Diêu Xuân Mai tiếp:

“Có lẽ bị tôi vạch trần nên ấy xấu hổ, lại còn vu khống chúng tôi giở trò thêm xiên! Tôi ăn hơn mười năm, mọi người ai cũng là khách quen, tôi, Diêu Xuân Mai, lại đi chuyện đó sao? Không ngờ này vì muốn bớt hai chục tệ mà bịa chuyện!”

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người tôi thay đổi.

“Tôi ăn ở đây gần như mỗi ngày, bà chủ không phải người như đâu!”

“Cô này đúng là… hai chục tệ cũng không trả nổi à?”

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, ăn mặc xinh đẹp mà nhân cách tệ !”

Tôi hiểu rồi, Diêu Xuân Mai giỏi diễn vô cùng, bao nhiêu tử tế chỉ là lớp vỏ!

Ai mà biết trước giờ bà ấy đã ăn chặn bao nhiêu lần?

Thấy mọi người nghiêng hẳn về một phía, tôi lấy ra ảnh chụp màn hình ứng dụng, vốn định gửi cho thân.

“Đây là ảnh tôi chụp trước khi đưa xiên cho nhân viên, ứng dụng hiện rõ là 70 cây, nếu không tin mọi người cứ thử đếm.”

Người đàn ông lúc nãy lại cầm lấy điện thoại và đếm theo ảnh, đếm xong thì sững sờ.

“Đúng là 70 cây, chuyện này là sao đây?”

Tôi lạnh lùng :

“Trước khi tôi đưa là 70, tới tay nhân viên lại thành 100, mọi người nghĩ là do ai?”

Diêu Xuân Mai nghẹn lời, Diệp Linh Linh lập tức hét lên:

“Đừng tin ta! Ảnh này chắc chắn là giả!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...