Một Lần Nữa Là [...] – Chương 6

21

Một tháng sau.

Kỷ Lâm Xuyên bị hội đồng quản trị ép phải chuyển nhượng cổ phần với mức giá cực thấp, nếu không sẽ đối mặt với kiện tụng và tù tội.

Chức vụ tổng giám đốc của ta cũng bị cưỡng chế bãi nhiệm.

Chỉ sau một đêm, trắng tay hoàn toàn.

Hôm thủ tục nghỉ việc, trời lất phất mưa phùn.

Kỷ Lâm Xuyên ôm hộp đồ, cà vạt lỏng lẻo, khuôn mặt từng đầy khí thế nay chỉ còn lại sự tàn tạ.

Thỏa thuận với đối tác Đức — thất bại hoàn toàn.

Khi hội đồng biểu quyết, ngay cả vị phó tổng mà ta tin tưởng nhất cũng trở mặt phản bội.

Mưa thấm ướt bộ vest, cái lạnh xuyên qua làn da.

“Kỷ Lâm Xuyên.”

Một giọng nam trầm ổn vang lên sau lưng ta.

Kỷ Lâm Xuyên quay lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, tay cầm ô đứng đó, khoảng ngoài năm mươi tuổi, đường nét trên khuôn mặt có vài phần quen thuộc.

“Ông là…?”

“Bố của Tô Uyển.”

Đồng tử Kỷ Lâm Xuyên lập tức co lại.

Không phải… bố Tô Uyển đã chết từ lâu rồi sao?

Ông Tô khẽ lạnh, nước mưa nhỏ tí tách theo viền ô xuống đất.

“Hai năm trước, khi đứt vốn, là Tô Uyển quỳ gối cầu xin tôi rót vốn đầu tư.”

“Vợ hiện tại của tôi ghét con bé ra mặt, cố khó, bắt nó quỳ trên đá cuội giữa sân suốt bốn tiếng. Lúc tôi về, đầu gối nó bê bết máu… mà không nửa lời.”

“Muốn biết vì sao khách Đức lại bất ngờ hủy hợp đồng không?”

Giọng ông Tô đầy uy quyền:

“Vì phản bội con tôi — đây là cái giá phải trả.”

Kỷ Lâm Xuyên trợn to mắt: “Chuyện đó…”

“Đồ vô ơn bạc nghĩa. Anh không xứng với nó.”

Mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Kỷ Lâm Xuyên thấy phía sau ông Tô là một chiếc Rolls-Royce đen bóng, trong băng ghế sau,

Tô Uyển đang ngồi, đeo kính râm, ánh mắt thản nhiên về phía ta như đang một người xa lạ.

Anh ta lảo đảo định chạy lại gần, bị ông Tô giơ tay chặn lại.

“Kỷ Lâm Xuyên, nếu như không phản bội nó, tôi vì nghĩa cũng sẽ cho con đường sống.”

“Nhưng đã chọn như , thì kết cục hôm nay — tự chuốc lấy.”

“Từ giờ trở đi, tránh xa con tôi. Cút.”

Đến tận lúc này, Kỷ Lâm Xuyên mới thật sự tỉnh ngộ.

Hóa ra thành công của ta, vốn là do Tô Uyển mang đến.

Từ khoảnh khắc ta ngoại , lựa chọn rời bỏ — kết cục hôm nay đã định sẵn.

22

Sau này, Kỷ Lâm Xuyên từng đến tìm tôi.

Nhưng đều bị tôi từ chối không gặp.

Khi ta không còn hào quang tổng giám đốc, cũng chẳng còn một xu dính túi,

bộ mặt thật của Lâm Mạn Mạn cũng dần lộ rõ.

Cô ta bắt đầu than phiền về việc phải sống trong căn hộ tồi tàn,

rồi ép Kỷ Lâm Xuyên chuyển về sống chung với mẹ ta.

Nhưng căn nhà mà mẹ Kỷ Lâm Xuyên đang ở — cũng là của tôi.

Tôi chỉ vì thấy mẹ ta liệt giường, đi lại khó khăn nên mới cho ở nhờ tạm thời. Nhưng vẫn phải trả tiền nhà.

Cô em chồng phiền phức của tôi còn xồng xộc kéo đến, mắng tôi là người vô , máu lạnh.

Nhưng sau đó cũng chẳng dám ló mặt nữa. Nghe bị trai của Lâm Mạn Mạn bám riết, chặn luôn ở cổng công ty đòi tiền.

Anh trai của Lâm Mạn Mạn chẳng có học hành gì, là dân thô lỗ, cả cánh tay xăm hình.

Lợi dụng việc em đang mang thai, ép Kỷ Lâm Xuyên vay tiền mua nhà, bảo rằng em mình không thể chịu khổ như thế .

Kỷ Lâm Xuyên không có tiền, gã liền quay sang đòi tiền em ta.

Lâm Mạn Mạn thậm chí còn buông lời đe dọa: nếu không có nhà, ta sẽ thai, tuyệt đối không cưới mà phải sống trong nhà trọ.

Kỷ Lâm Xuyên trách ta tàn nhẫn, đó là một sinh mạng.

Cuối cùng, Lâm Mạn Mạn cũng lộ rõ bản chất:

“Kỷ Lâm Xuyên, nghĩ tôi đến với vì cái gì?”

“Anh lớn hơn tôi tám tuổi. Nếu không phải vì có tiền, tôi – một người trẻ trung, xinh đẹp thế này – đời nào để ý đến ?”

“Anh thử soi gương xem bộ dạng hiện tại của mình đi. Nếu còn muốn giữ đứa con này, thì phải nghe lời tôi.”

“Anh đi vay hay đi cướp cũng , tôi muốn nhà. Và trên sổ đỏ, nhất định phải có tên tôi!”

“Đừng mong tôi giống như Tô Uyển, cam tâm nguyện ở tầng hầm, ăn mì gói với bánh bao. Đừng mơ! Tôi đâu có ngu như ta.”

Kỷ Lâm Xuyên chợt nhớ lại mùa đông lạnh lẽo mười năm về trước…

Đêm sinh nhật của Tô Uyển, hai người cuộn tròn trong một chiếc chăn bông mỏng, ngồi trên chiếc giường gỗ ọp ẹp trong phòng trọ giá rẻ, run lên vì rét.

Trên chiếc bàn nhỏ đặt một chiếc bánh sinh nhật 35 tệ.

Trên bánh cắm một cây nến nhỏ.

Trước khi ngọn nến tàn…

Tô Uyển chắp tay, nghiêm túc nhắm mắt cầu nguyện.

Anh ta từ phía sau ôm chặt lấy , khẽ thì thầm đầy áy náy:

“Uyển Uyển, xin lỗi em… để em theo chịu khổ như thế này.”

“Nhưng em tin đi, nhất định sẽ .”

Tô Uyển quay đầu lại, mỉm , hôn nhẹ lên môi ta.

“Em tin .”

“Lâm Xuyên, em không sợ khổ, chỉ cần chúng ta bên nhau là .”

Nước mắt dâng lên mờ cả tầm .

Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Lâm Xuyên cảm nhận rõ ràng — thế nào là hối hận đến tột cùng.

Nỗi tức giận dồn nén trong lồng ngực bùng nổ.

Anh ta không suy nghĩ gì, giơ tay tát Lâm Mạn Mạn một cái trời giáng, nghiến răng nghiến lợi:

“Không nhắc đến Tô Uyển trước mặt tôi!”

Thấy em bị đánh,

trai của Lâm Mạn Mạn lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Lao tới thẳng vào mặt Kỷ Lâm Xuyên.

Hai người lao vào nhau vật lộn.

Căn phòng bị đập tanh bành.

m thanh hỗn loạn khiến hàng xóm xung quanh phải báo cảnh sát.

Khi công an đến nơi, cả hai đã nằm lăn lóc dưới đất, mặt mũi bê bết máu.

Sau khi xử lý sơ bộ,

hai người bị tạm giữ hành chính mỗi người 7 ngày.

23

Tôi quay lại với yoga.

Nửa năm sau, tôi mở một phòng tập của riêng mình.

Ngày khai trương, Diệp Miên dẫn theo một nhóm quý bà tới ủng hộ tôi.

Suốt nửa năm sau ly hôn, ấy luôn đồng hành bên tôi.

Cô ấy :

“Uyển Uyển, tớ thật sự ngưỡng mộ cậu.”

“Không giống tớ. Dù sống với Hoàng Minh như hai người xa lạ đã lâu, vẫn không thể ly hôn . Lợi ích kinh tế trói buộc quá chặt.”

Năm đó, Hoàng Minh từng ngoại với thư ký.

Bị Diệp Miên bắt quả tang ngay trên giường.

Dù sau đó ấy đưa tiền cho thư ký để êm chuyện,

Hoàng Minh cũng quay về với gia đình.

Nhưng gương vỡ thì vẫn là gương vỡ.

Dù có gắng gượng đến đâu, họ cũng chỉ là đang chịu đựng.

Đúng , chịu đựng.

Diệp Miên , trên đời này có rất nhiều người tự giam mình trong nhà tù hôn nhân vì đủ thứ lý do.

Người có thể dũng cảm bước ra khỏi một cuộc hôn nhân thất bại và sống tiếp thật tốt — đều là người may mắn.

Tôi bận rộn đến tận tối mới đóng cửa phòng tập.

Dự định mời Diệp Miên ăn một bữa ra trò để cảm ơn ấy.

24

Khóa cửa xong,

vừa quay người lại,

tôi bất ngờ thấy Kỷ Lâm Xuyên.

Dưới ánh đèn đường, ta đứng lặng lẽ trên bậc thềm, bộ vest trên người nhăn nhúm như rau muối trong tay cầm bó hồng phấn, tiếng giấy gói kêu lạo xạo trong gió.

Trên người nồng nặc mùi rượu.

Lúc ta ngẩng đầu tôi, dưới cằm là lớp râu lởm chởm xanh xám, mắt đỏ ngầu đầy tia máu.

“Uyển Uyển, chúc em khai trương hồng phát.”

Giọng khàn đặc, tay cầm hoa run lên bần bật.

Diệp Miên tiến lên trước, giơ tay hất phăng bó hoa.

Tiếng giấy gói bị xé rách vang lên giòn tan, con mèo hoang ở góc tường cũng giật mình bỏ chạy.

Tôi thậm chí chẳng buồn liếc thêm một cái, kéo tay Diệp Miên:

“Chúng ta đi.”

Nhưng Kỷ Lâm Xuyên đột nhiên níu lấy cổ tay tôi.

“Uyển Uyển… thật sự không còn cơ hội nào cho nữa sao?”

Tôi hất tay ta ra, tiếp tục bước đi.

Kỷ Lâm Xuyên vội vàng đuổi theo, suýt thì ngã sấp vì vấp bậc thềm.

“Uyển Uyển, biết sai rồi… thật sự biết sai rồi, cho thêm một cơ hội… có không?”

Diệp Miên kéo tôi ra sau lưng, lớn tiếng mắng:

“Kỷ Lâm Xuyên, còn diễn trò này cho ai xem nữa?”

“Nếu Lâm Mạn Mạn vẫn dính lấy , nếu còn giữ ghế tổng giám đốc, sẽ nhớ đến Tô Uyển à?”

Bờ vai ta dần dần sụp xuống.

Men rượu khiến mắt đỏ ngầu, không thể che giấu vẻ nhếch nhác tột độ.

“Anh biết… là đáng đời…”

“Biết rồi thì cút cho xa.” Tôi lạnh lùng cắt lời.

“Nhưng Uyển Uyển mới năm tuổi… con bé cần có cha!” Dưới ánh đèn đường, nước mắt trên mặt ta hiện rõ mồn một. “Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”

“Cần cha sao?”

Giọng tôi lạnh đến đáng sợ.

“Khi con bé sốt 40 độ, ở trên giường của Lâm Mạn Mạn.”

“Khi nó diễn văn nghệ ở trường mẫu giáo, đi du lịch với ta.”

“Đó là thương mà dành cho con sao?”

Anh ta như bị đâm trúng, loạng choạng lùi lại vài bước.

Rượu như tan đi nửa phần, sắc mặt tái mét.

Xe mà Diệp Miên gọi đã đến.

Cô ấy đúng lúc mở cửa xe.

Tôi cúi người ngồi vào, phía sau vang lên tiếng van xin rạn vỡ:

“Ít nhất… hãy để gặp con bé một lần…”

Tôi không quay đầu lại: “Anh không xứng.”

Xe lăn bánh.

Trong gương chiếu hậu,

Kỷ Lâm Xuyên đang lao đao đuổi theo xe, cà vạt bay lất phất trong gió — giống như một sợi dây thừng treo cổ.

25

Sau đêm hôm đó, tôi không còn gặp lại Kỷ Lâm Xuyên nữa.

Việc kinh doanh của phòng tập yoga ngày càng khởi sắc.

Tôi nhanh chóng mở thêm hai chi nhánh nữa.

Mẹ dọn đến ở cùng tôi, giúp tôi đưa đón Uyển Uyển đi học.

Nhưng chuyện tôi nối lại liên lạc với ba, tôi chưa từng kể với mẹ — sợ gợi lại những tổn thương cũ của bà.

Ba tôi đã gặp riêng tôi vài lần.

Ông chuyển toàn bộ cổ phần công ty sang cho tôi.

Ông sẽ người quản lý công việc, tôi không cần lo gì cả, mỗi năm chỉ việc nhận cổ tức là .

Ông vợ sau không biết chuyện này,

đây là sự bù đắp mà ông dành cho tôi.

Khi nhắc lại chuyện xưa, tôi mới biết thì ra ba tôi năm đó bị ép cưới mẹ tôi. Cả hai khác biệt lớn về văn hóa, không có tiếng chung.

Mẹ tôi là người nông thôn, chưa từng đi học.

Ba tôi là người thành phố, vì sa cơ lỡ vận mới gặp mẹ tôi.

Cuộc hôn nhân ấy, ly hôn là điều tất yếu.

Nhưng ngoại — mãi mãi là lỗi của ông.

Ông ông không còn tư cách xin mẹ tha thứ,

chỉ mong tôi và mẹ sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.

Tôi không thể là có cảm gì sâu sắc với người cha này.

Ông ấy có quá nhiều áp lực.

Tôi không từ chối những cổ phần đó.

Trải qua ngần ấy chuyện, tôi hiểu một điều:

Tình cảm nào rồi cũng có thể thay đổi, chỉ có tiền nằm trong tay mới là bảo đảm vững chắc nhất.

Tôi sẽ cho Uyển Uyển một cuộc sống tốt nhất.

26

Về sau nữa…

Kỷ Lâm Xuyên bắt đầu nghiện rượu, bỏ bê công việc.

Lâm Mạn Mạn chê ta nghèo, không chịu theo ta chịu khổ, liền thai,

rồi quay sang quyến rũ một ông già giàu hơn.

Nhưng lần này ta đặt cược sai người, gặp phải kẻ không dễ chơi.

Chuyện ngoại bị phát hiện, vợ chính chủ người tạt axit vào mặt ta — gương mặt bị hủy hoại hoàn toàn.

Nghe ta không chấp nhận gương mặt mới, phát điên,

bị gia đình đưa vào bệnh viện tâm thần.

Còn Kỷ Lâm Xuyên, người từng kiêu ngạo, tự mãn,

cũng hoàn toàn biến mất khỏi giới ăn.

Trước khi rời khỏi thành phố, ta có gặp Hoàng Minh một lần.

“Hoàng Minh, cậu đúng… tôi hối hận rồi.”

“Nếu năm đó tôi chịu nghe lời cậu, thì đã không ra nông nỗi này.”

Hoàng Minh kể lại với tôi, Kỷ Lâm Xuyên giờ chân phải bị tật.

Chuyện là trai Lâm Mạn Mạn muốn ăn vạ, đòi tiền từ ta. Kỷ Lâm Xuyên không có, gã uống say, nổi điên đánh ta què chân.

Nhưng… tất cả những điều đó, đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Cuộc đời không có chữ “nếu”.

Tôi và Kỷ Lâm Xuyên —

Cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời nhau.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...