9
Khi tôi về đến nhà, đã mười giờ tối.
Con đã ngủ.
Mẹ tôi đang tựa vào sofa trong phòng khách, buồn ngủ đến mức gật gà gật gù.
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay bà, rơi xuống sàn kêu “cạch” một tiếng.
Tiếng khiến mẹ giật mình tỉnh dậy.
Vừa đúng lúc thấy tôi đang cởi áo khoác, đặt lên thành ghế.
Bà liếc sau lưng tôi, cau có:
“Kỷ Lâm Xuyên lại không về hả? Khuya thế này rồi, để con về một mình, nó cũng yên tâm thật đấy.”
“Không biết mỗi ngày kiếm bao nhiêu tiền mà nhà thì chẳng buồn về.”
“Tô Uyển, mẹ không muốn nặng, con phải để tâm đi. Bây giờ ngoài kia khối đứa con nhắm đến mấy ông ba mươi thành đạt như Lâm Xuyên đấy, đừng để người ta chen vào mà con không hay biết gì. Tình cảm vợ chồng là phải giữ gìn.”
Mẹ tôi ghét chuyện ngoại nhất trên đời.
Vì năm xưa, chính bố tôi đã phản bội bà.
Lúc bố mẹ ly hôn, tôi mới chỉ là một đứa bé sáu tuổi.
Tôi đến giờ vẫn nhớ rất rõ — hồi đó mẹ ôm lấy chân bố, khóc lóc van xin, không cho ông đi.
Vậy mà ông quay lưng bỏ đi, không ngoái đầu lại một lần.
Từ đó, mẹ tôi luôn với mọi người rằng bố tôi đã chết.
Ngay cả Kỷ Lâm Xuyên cũng tin như .
Tôi không biết nên mở miệng thế nào để với mẹ chuyện ly hôn.
Chỉ cần thấy bà thôi, tôi đã thấy tủi thân.
Mẹ hốt hoảng hỏi:
“Sao con? Mắt con sao lại đỏ hoe thế? Có chuyện gì à?”
Tôi cắn chặt môi, khó khăn mở lời.
“Mẹ, con và Kỷ Lâm Xuyên sắp ly hôn rồi… ấy có người khác bên ngoài.”
Mẹ sững người mấy giây.
Rồi bất ngờ giáng một cái tát lên vai tôi.
Giận đến mức nghiến răng:
“Thấy chưa! Mẹ đã rồi! Mẹ bảo bao lần là nó cứ ba ngày về một lần thì có gì đó mờ ám! Mẹ bảo con phải cẩn thận, mà con cứ bênh nó mãi!”
“Giờ thì hay rồi! Con ba mươi tuổi, lại có con nhỏ, ly hôn rồi thì tính sao? Ai còn muốn con nữa? Khổ chết mất!”
Mẹ đi tới đi lui trước bàn trà, miệng không ngừng mắng mỏ suốt cả chục phút.
Cuối cùng còn nghiêm mặt cảnh cáo:
“Tô Uyển, mẹ cấm con ly hôn! Nghe rõ chưa?!”
“Chuyện này không đến lượt con lo. Để mẹ xử lý!”
Mẹ tôi tính khí nóng nảy, xong là đùng đùng đập cửa bỏ đi.
Tôi hoàn toàn không ngăn nổi.
Con tôi bị tiếng ồn tỉnh giấc, sợ quá mà khóc ré lên.
Tôi đành vào phòng dỗ con.
10
Kỷ Lâm Xuyên chưa từng nghĩ mẹ vợ sẽ đến tận công ty tìm ta.
Trong văn phòng,
người phụ nữ ngày thường mạnh mẽ, ăn chua ngoa ấy, lúc này lại đứng nép mình trước mặt ta, ánh mắt đầy cầu khẩn chưa từng thấy.
“Lâm Xuyên à, con biết mà, con bé Tô Uyển nhà bác số khổ từ nhỏ…”
“Bố nó bỏ đi sớm, một mình bác nuôi nó lớn, con bé theo bác đã chịu đủ thiệt thòi. Sau này gả cho con, bác tưởng cuối cùng nó cũng có cuộc sống tử tế rồi. Giờ thì sao… hai đứa sao có thể ly hôn chứ?”
Kỷ Lâm Xuyên ngồi sau bàn việc, hơi nhíu mày.
“Mẹ, con hiểu mẹ thương Tô Uyển, cảm không thể miễn cưỡng .”
“Giữa con và ấy… đã không còn nữa.”
Nghe câu đó, giọng mẹ Tô Uyển đột nhiên cao vút:
“Không còn ?”
“Hồi đó con tay trắng lập nghiệp, sao không thấy con không còn ? Khi đó con còn quỳ trước mặt bác, thề sống thề chết là sẽ đối xử tốt với Tô Uyển cả đời kia mà!”
“Giờ con giàu rồi, thì quay lưng hết ?”
Trong mắt Kỷ Lâm Xuyên thoáng hiện lên chút áy náy.
Anh ta khẽ thở dài, giọng mềm lại:
“Mẹ, là con có lỗi với Tô Uyển, cũng có lỗi với mẹ.”
“Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ bù đắp cho ấy.”
“Bù đắp?”
Mẹ Tô Uyển bật lạnh, nước mắt lại tuôn rơi không dứt.
“Con bé cần tiền của con à?”
“Con có biết nó đã chịu khổ vì con bao nhiêu không?”
“Hồi con khởi nghiệp, nó thức đêm thức hôm giúp con soạn tài liệu, đi xã giao cùng con, đến mức xuất huyết dạ dày cũng không hé một lời! Giờ con thành công rồi, thì vứt bỏ nó?”
“Kỷ Lâm Xuyên, con còn là người nữa không?”
Kỷ Lâm Xuyên siết chặt nắm tay, giọng khàn đặc:
“Mẹ, con biết Tô Uyển đã vì con mà hi sinh rất nhiều. Con cũng thật lòng biết ơn ấy.”
“Nhưng giữa bọn con… đã không thể quay lại nữa rồi.”
Đột nhiên, “phịch” một tiếng,
mẹ Tô Uyển quỳ sụp xuống trước mặt ta.
Anh ta vội vàng bước tới đỡ lấy mẹ tôi, giọng đầy hoảng hốt.
“Mẹ, mẹ đừng như ! Mau đứng dậy đi ạ!”
Nhưng mẹ tôi lại nắm chặt lấy cánh tay ta, giọng run rẩy:
“Lâm Xuyên, mẹ xin con… đừng ly hôn không?”
“Vợ chồng một ngày cũng nên có nghĩa, coi như thương con bé Uyển Uyển đi mà… Với lại, Uyển Uyển mới có năm tuổi, con thật sự nhẫn tâm để con bé mất cha sao?”
Tay Kỷ Lâm Xuyên khẽ run, trong mắt dâng lên một nỗi áy náy gần như trào ra ngoài.
Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên.
Là tin nhắn từ Lâm Mạn Mạn:
【Đại thúc, em vừa từ bệnh viện ra, kết quả xét nghiệm đúng là mang thai rồi đó~】
【Đại thúc giỏi quá, chuẩn xác vô cùng, dũng mãnh quá đi~】
【Em sắp mẹ rồi, cảm quá, muốn khóc mất~】
Kỷ Lâm Xuyên nghiến chặt răng, trong lòng như có thứ gì chùng xuống, cắn răng :
“Mẹ… con không thể đồng ý với mẹ.”
Cơ thể mẹ tôi chợt cứng đờ.
Sau đó buông tay ta ra một cách chậm rãi, rồi giáng cho ta một cái tát thật mạnh.
“Chát—”
Tiếng tát vang vọng trong căn phòng việc yên tĩnh.
Khuôn mặt Kỷ Lâm Xuyên lệch sang một bên.
Anh ta không né tránh, cũng không gì.
“Mày rồi sẽ gặp báo ứng thôi, Kỷ Lâm Xuyên!”
Nói rồi, mẹ tôi loạng choạng quay người bước ra ngoài.
Bóng lưng còng xuống,
trong tích tắc, như thể đã già đi cả chục tuổi.
11
Sau tiệc sinh nhật của Diệp Miên lần trước, tôi và Kỷ Lâm Xuyên không gặp lại nhau.
Mãi đến tối nay — sinh nhật của con tôi, bé Uyển Uyển.
Từ lâu tôi đã hứa với con rằng con có thể mời các nhỏ trong lớp đến nhà mừng sinh nhật, ba mẹ cũng sẽ cùng con đón tuổi mới.
Uyển Uyển mong chờ ngày này rất lâu rồi.
Tôi cũng đã cầu Kỷ Lâm Xuyên nhất định phải có mặt.
Trước bữa tiệc, tôi còn đặc biệt dặn ta:
Dù chỉ là diễn, chúng tôi cũng phải diễn cho trọn vai vợ chồng hạnh phúc.
Không thể để con mất mặt trước bè và phụ huynh của các bé.
Tiệc sinh nhật kết thúc là chúng tôi lập tức thủ tục ly hôn.
Kỷ Lâm Xuyên đồng ý.
12
Phòng khách trang trí bằng những quả bóng bay màu sắc rực rỡ.
Trên tường là dải chữ “Happy Birthday” lấp lánh.
Bánh sinh nhật đặt ngay giữa bàn, cắm năm cây nến nhỏ.
Uyển Uyển mặc chiếc váy công chúa màu hồng, đội vương miện lấp lánh, vui vẻ :
“Ba ơi, mẹ ơi, mình cùng nhau ước đi!”
Con bé đứng trước chiếc bánh, chắp hai tay lại, nhắm mắt.
Tôi và Kỷ Lâm Xuyên cùng ngồi xổm xuống hai bên cạnh con.
Gương mặt cả hai nở nụ dịu dàng, trông chẳng khác gì một gia đình hạnh phúc.
“Con ước gì…”
Uyển Uyển suy nghĩ rất nghiêm túc, giọng trong trẻo vang lên:
“Ba đừng bận việc quá, để ba có thể thường xuyên chơi với con và mẹ…”
Nụ trên gương mặt Kỷ Lâm Xuyên thoáng chốc cứng lại.
Khóe mắt tôi cũng bất giác cay cay.
Sau khi con bé ước xong, Kỷ Lâm Xuyên đưa tay ôm lấy tôi và con vào lòng:
“Ba mẹ cùng con thổi nến nhé, không?”
“Dạ , dạ ạ!”
Mắt Uyển Uyển cong cong, như hai vầng trăng khuyết nhỏ xíu.
“Một, hai, ba—”
Ngay khoảnh khắc ánh nến vụt tắt…
Tiếng vỗ tay rộn ràng và những lời reo hò vang lên trong phòng khách.
Lũ trẻ ríu rít chạy lại vây quanh.
Các bậc phụ huynh cũng mỉm chúc mừng sinh nhật.
Uyển Uyển hớn hở hôn lên má tôi và Kỷ Lâm Xuyên mỗi người một cái.
“Ba mẹ ơi, con hai người nhất trên đời!”
Yết hầu Kỷ Lâm Xuyên khẽ chuyển , dường như muốn gì đó, cuối cùng chỉ xoa đầu con bé, giọng khàn khàn:
“Ba cũng con.”
Tôi cúi đầu che giấu đôi mắt đang đỏ hoe, trên môi vẫn giữ nụ .
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
“Để tôi ra mở cửa.”
Một phụ huynh tốt bụng nhanh chân bước tới cửa.
Cửa vừa mở ra, giọng của Lâm Mạn Mạn vang lên:
“Uyển Uyển ơi~ mang quà sinh nhật tới cho con nè~”
Tôi ngẩng đầu lên, tim lập tức trĩu nặng.
Lâm Mạn Mạn đang đứng ngay trước cửa.
Khóe môi nở nụ tươi tắn.
Trên người mặc áo chống tia bức xạ dành cho bà bầu.
Cô ta xách theo hộp quà, ung dung bước vào nhà.
Mỗi bước chân như giẫm thẳng lên dây thần kinh của tôi.
Tôi quay đầu, trừng mắt Kỷ Lâm Xuyên đầy giận dữ.
Anh ta cau mày, rõ ràng cũng không ngờ Lâm Mạn Mạn lại bất ngờ xuất hiện như .
Bạn thấy sao?