Ngoại truyện
1.
Chu Hoài và Điềm Hân bán nhà ở thành phố A, đi tới thành phố C xa xôi định cư.
Nguồn lực y tế ở đây còn lạc hậu, cơ sở hạ tầng xuống cấp và hầu như không có doanh nghiệp lớn.
Chu Hoài dựa vào kinh nghiệm việc lúc trước, giấu diếm chuyện từng bị phong sát, tìm một công việc có thu nhập rất bình thường ở đây.
Một năm sau.
Hầu hết các công ty ở thành phố C thường chỉ nghỉ một ngày cuối tuần thứ bảy sẽ tan sớm hơn.
Điềm Hân ngồi ở sô pha chờ Chu Hoài trở về đưa ta đi khám thai.
Đã tám giờ tối, Chu Hoài vẫn chưa về.
Điềm Hân nghĩ rằng Chu Hoài đã quên, liên tục gọi điện thoại cho hắn.
Nhưng phía bên kia vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
Ngoài cửa vang lên tiếng "cạch cạch": "Điềm Hân, mở cửa!"
Cô ta đi ra mở cửa thì lại thấy Chu Hoài cầm chai rượu, ngồi tựa vào ngưỡng cửa.
Hắn ngây ngốc đứng dậy, liếc mắt Điềm Hân, lảo đảo bước vào nhà, nằm phịch lên sô pha.
"Sao lại đi uống rượu, không phải đã sẽ đưa em đi bệnh viện sao?"
"Đi cái gì mà đi, nhà thì không có tiền, đi bệnh viện lại bị lừa mất một khoản thì sao?" Chu Hoài thiếu kiên nhẫn .
“Nhưng……"
Điềm Hân chợt vết son môi đỏ tươi trên cổ áo Chu Hoài.
“Anh đi chơi đấy à?”
Chu Hoài có phần không hài lòng, say khướt : “Còn không phải vì em có thai nên không gì à. Đợi đứa bé sinh ra, sẽ không đi nữa.”
Điềm Hân giận tím mặt: "Anh biết tôi đang mang thai đứa con của mà còn dám ra ngoài dâm loạn? Anh coi tôi là gì hả?”
“Nếu không phải quản nghiêm như , tôi sẽ đi ra ngoài xằng bậy à? Tôi thấy vội vàng muốn cưới tôi, lên giường, mang thai. Không phải là bởi vì muốn dùng đứa trẻ để trói buộc tôi sao? Bây giờ tôi thừa nhận, thành công rồi. Tôi đúng là không nỡ bỏ đứa bé.”
“Nếu còn tiếp tục như , tôi sẽ đi thai cho xem.”
Không đợi Điềm Hân xong, Chu Hoài trực tiếp vung tay tát ta một cái.
Điềm Hân bị đánh nửa ngày mới hoàn hồn.
“Anh… dám đánh tôi!”
Chu Hoài tức giận : "Sau này đừng nhắc đến chuyện thai, nếu không cứ mỗi lần là tôi đánh một lần.”
Chu Hoài hiện tại đã không còn giống với trong ký ức của Điềm Hân nữa.
Hốc mắt ta đỏ bừng, đi ra ban công, khóc nức nở: "Chu Hoài, thay đổi rồi!
Gió trên ban công thổi tung tóc , nước mắt trượt xuống má rồi chạm đến cằm, theo gió rơi xuống.
Dường như Điềm Hân muốn gì đó.
Chu Hoài đứng dậy, lắc lư lại gần ta.
Hắn đưa tay vuốt ve gò má Điềm Hân, khẽ mỉm : "Điềm Hân, chưa bao giờ thay đổi. Anh vẫn luôn nghĩ về em. Nhanh vào trong đi, bên ngoài ban công lạnh lắm, cẩn thận bị cảm.”
Ánh mắt của Điềm Hân kiên định xuống ban công: “Anh hãy thề sẽ không bao giờ tái phạm nữa đi.”
Chu Hoài lười biếng ta: "Nhà này cái gì cũng dựa vào tôi, tôi thư giãn một chút thì có sao?"
Điềm Hân hung hăng trừng mắt Chu Hoài, lại rưng rưng nước mắt.
Chu Hoài say khướt chưa kịp phản ứng thì Điềm Hân đã biến mất khỏi ban công.
Trong chớp mắt, từ dưới lầu truyền đến một tiếng lớn, người phụ nữ nằm bất dưới ánh đèn đường.
Một xác hai mạng.
Chu Hoài hoàn toàn sững sờ cảnh tượng trước mắt.
Hắn ta sợ hãi ngã xuống đất, nước mắt vô thức rơi xuống, giọng run rẩy: “Kết thúc thật rồi.”
2.
Sau phiên tòa xét xử, Chu Hoài bị kết án bảy năm tù giam.
Chu Hoài sống trong tù như kẻ mất hồn.
Hắn hối hận rồi, nếu như lúc đó không khiến Điềm Hân tức giận hoặc là chỉ cần tiếp tục nịnh nọt Giang Niệm…. Hắn ta có thể tiếp tục sống cuộc sống vô lo vô nghĩ của mình.
Cha mẹ ở quê đến thăm hắn.
Họ không có văn hóa gì khi biết Chu Hoài đã cho người khác thì lại không ngừng chửi rủa và khinh bỉ hắn.
Đặc biệt là cha của Chu Hoài, ông giận đến mức bị tăng huyết áp, muốn cắt đứt quan hệ cha con với hắn ta.
Năm thứ ba, hắn nghĩ đến việc trốn khỏi nhà tù.
Nhưng chỉ vừa mới có chút ý đồ đã bị phát hiện.
Sau đó, Chu Hoài lẻ loi ngồi co ro ở trong góc phòng lạnh lẽo, hoàn toàn mất hết tinh thần.
Không chỉ thể xác bị thương mà tinh thần cũng không ổn định.
Hắn không thể chịu đựng việc bị đả kích nặng nề nên đã mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
Ban đêm, Chu Hoài thường xuyên khóc nức nở, nghẹn ngào khi nghĩ đến những khoảng thời gian đau khổ lúc trước….
Năm thứ bảy, Chu Hoài ra tù.
Hắn ta phát hiện ra rằng bản thân đã hoàn toàn không thể hòa nhập với xã hội này.
Cuối cùng, người ta tìm thấy xác của Chu Hoài ở dưới sông.
(XONG)
Bạn thấy sao?